Sau khi rời khỏi quán lẩu cay nhỏ, Trần Thanh Xuyên chuẩn bị quay về Đại Minh Thánh Thiện.
Từ sau khi ly hôn, anh ăn ở, sinh hoạt tất ở đây, dù sao cũng là khách sạn nhà mình nên cái gì cũng tiện hơn, tất nhiên, đêm nay cũng không ngoại lệ.
Có điều, thời điểm anh chuẩn bị lái xe đi thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là Tô Tuyết gọi tới.
Sau khi điện thoại được kết nối, Trần Thanh Xuyên hỏi có chuyện gì, nhưng Tô Tuyết lại tỏ vẻ thẹn thùng nói: "Mẹ tôi muốn mời anh tới nhà ăn cơm, anh đừng hiểu lầm, không có ý gì khác đâu, chỉ đơn giản là muốn gửi lời xin lỗi vì chuyện trước kia mà thôi."
Trần Thanh Xuyên hỏi: "Là mẹ cô ép cô gọi điện thoại tới đúng không?"
Ở đầu dây bên kia, sau khi Tô Tuyết nghe rõ lời này của Trần Thanh Xuyên, cô quay đầu nhìn về phía Chu Ngọc Hồng ngồi bên cạnh, tỏ vẻ đúng vậy.
Cô biết, Trần Thanh Xuyên rất hiểu cô, cho nên cô căn bản không thể giấu được, hơn nữa cô cũng không cần thiết phải giấu anh.
Sau đó, Trần Thanh Xuyên lại tiếp tục nói: "Những cuộc gọi thế này không thích hợp với cô, sau này không cần phải gọi tới như vậy nữa."
Vừa nói dứt lời, Trần Thanh Xuyên đã ngắt kết nối cuộc gọi.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Tuyết ném chiếc điện thoại sang một bên, ngay sau đó cô nhìn Chu Ngọc Hồng nói với vẻ oán giận: "Con đã nói không gọi rồi, sao mẹ cứ một hai bắt con phải gọi, giờ anh ấy đã nói thẳng với con rồi đấy, nói những cuộc gọi thế này không thích hợp với con, kêu con sau này không cần gọi nữa, vậy đã đủ hiểu chưa?"
Chu Ngọc Hồng như bừng tỉnh: "Chắc chắn là nó muốn mẹ đích thân gọi phải không? Được, mẹ sẽ gọi cho cậu ta ngay đây!"
Tô Tuyết vẫn không thể ngăn được, bởi vì cô hiểu rất rõ ý tứ của Trần Thanh Xuyên, anh không chỉ đơn thuần nói cô không cần gọi mấy cuộc điện thoại lấy lòng kiểu này, mà là kêu cả nhà cô không cần phải gọi tới, Trần Thanh Xuyên không cần lời xin lỗi của bọn họ.
Nhưng Chu Ngọc Hồng lại không nghĩ như vậy, bà ta cảm thấy Trần Thanh Xuyên chỉ là "tiểu nhân đắc chí", vậy nên bà ta gọi điện lấy lòng lại là được.
Có điều, dĩ nhiên thực tế không phải như bà ta nghĩ, bà ta nhấc máy gọi điện thoại cho anh, và hiển nhiên có thông báo là số máy không liên lạc được.
Rất rõ ràng đã bị cho vào danh sách đen, lúc này Chu Ngọc Hồng mới ý thức được, có một số người không phải bà ta cứ chịu cúi đầu rồi mong muốn trèo cao là có thể trèo cao được.
Nhưng bà ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, đứa con rể ưu tú như vậy đâu phải nói bỏ là bỏ được đâu chứ.
Vì thế bà ta lại tìm tới Tô Quân, trách mắng cậu ta làm gì còn không đi xin lỗi Trần Thanh Xuyên đi, để tác hợp anh phục hôn với Tô Tuyết...
Trần Thanh Xuyên vốn định chơi thêm mấy ngày nữa, vì dù sao Trương Tứ Hải cũng cho anh thời gian những bảy ngày để khai phá bảy trăm người dùng hiệu quả mà, thời gian vẫn còn sớm, nhưng buổi sáng hôm nay, lúc anh vẫn còn nằm trong chăn, Chu Lỗi đã gọi điện tới, nói Trương Tứ Hải gọi anh tới công ty.
Có quỷ mới biết trong lòng Trương Tứ Hải đang nghĩ cái gì, có điều Trần Thanh Xuyên vẫn rửa mặt rồi chạy tới công ty.
Sau khi đi vào phòng kinh doanh, không gặp được Trương Tứ Hải, ngược lại lại đụng mặt Chu Lỗi trước tiên.
Chu Lỗi nhìn Trần Thanh Xuyên nói: "Những gì tôi đã nói trước đây tôi còn nhớ, chỉ cần ông Trương muốn đá anh đi, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh.
Nhưng anh cũng đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi, nhớ kỹ buổi tối phải mở cửa cho tôi.
Nếu anh nói không định làm gì hết...!Ha ha, tôi hành chết anh!"
Nửa đêm mở cửa, để anh ta nhìn ngắm cơ thể Tô Tuyết, ý tưởng này của Chu Lỗi đúng là khá hay, cũng vô cùng hoàn mỹ.
Được, nếu anh ta nghĩ đẹp như vậy, thì cứ để thế đi, hiện thực sẽ nói cho anh ta biết, thế nào gọi là tàn khốc.
Sau khi Chu Lỗi rời đi, Trần Thanh Xuyên đi thẳng vào văn phòng của Trương Tứ Hải.
Khi cánh cửa văn phòng khép lại, các đồng nghiệp trong phòng kinh doanh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, đồng nghiệp tốt bụng có ý khuyên nhủ Hoàng Ny Ny cũng hàn huyên mấy câu: "Ny Ny, lần này cô có thế nào cũng phải mời tôi một bữa đây, tôi đã giúp cô một việc lớn rồi.
Nếu không phải tôi chỉ cho cô một con đường đúng đắn thì liệu cô có thể thoát được tên phế vật kia không? Có khi giờ hai người đã cùng nhau tiến vào văn phòng đợi lệnh bị sa thải ấy chứ!"
Đối với lời đồng nghiệp vừa nói, Hoàng Ny Ny hoàn toàn đồng tình.
Mới đầu cô ấy chỉ muốn giúp đỡ Trần Thanh Xuyên mà thôi, nhưng không ngờ lại bị liên lụy tới.
Lúc mới bị liên lụy cô ấy cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì, cho đến khi đồng nghiệp chỉ điểm, cô ấy mới bừng tỉnh, nếu Trần Thanh Xuyên không chịu theo Trương Tứ Hải, vậy thì cô ấy còn đi theo bên cạnh Trần Thanh Xuyên làm gì!
Dù sao thì cũng chỉ là đồng nghiệp, cùng lắm là bạn bè bình thường, cô ấy không muốn phải đi cùng để gánh tội thay.
Mà dưới góc nhìn của Hoàng Ny Ny, thì lần này Trương Tứ Hải gọi Trần Thanh Xuyên vào văn phòng, chắc chắn là vì chuyện không hoàn thành nhiệm vụ.
Không riêng gì cô ấy nghĩ như vậy, mà toàn bộ mọi người ở phòng kinh doanh đều cho rằng là thế.
Bạn đang đọc.