Không cần nghĩ nhiều, Trần Thanh Xuyên lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Hôm qua bị anh dạy dỗ, chắc chắn Tô Quân rất khó chịu nên mới vu khống hãm hại anh sau khi Tô Tuyết tỉnh lại.
Trần Thanh Xuyên rất khinh thường loại nhãi con vô dụng như vậy, nếu ném cậu ta vào thùng rác, có khi rác rưởi cũng thấy không vui.
“Tôi không đánh em trai cô, tin hay không là chuyện của cô.
”
Nói dứt lời, Trần Thanh Xuyên đi thẳng ra cửa, anh không muốn giải thích thêm với Tô Tuyết nữa.
Tô Tuyết hơi tức giận với thái độ của Trần Thanh Xuyên.
Nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ kĩ lại, với tính tình của Trần Thanh Xuyên, nếu anh thật sự đánh thì sẽ không chối bỏ, anh cũng khinh thường chuyện chối đẩy đó.
Huống chi cô tự nhận là mình cũng có chút hiểu Trần Thanh Xuyên, cả ngày anh làm bộ lười biếng như thể chỉ sống vậy, đó không phải là thật sự lười mà là không có chuyện hay người nào khiến anh phải thật sự nghiêm túc.
Một người như vậy, suốt ba năm kết hôn cũng lười đụng một ngón tay với Tô Quân, mà vừa ly hôn đã ra tay đánh Tô Quân sao?
Tô Tuyết thấy mình thật liều lĩnh, duỗi tay vỗ mạnh vào trán, tất cả là tại tối qua uống rượu nhiều quá, đầu hơi mơ màng.
Nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc tự trách bản thân, bởi lúc nãy vỗ đầu một cái, cô liền nhớ tới một chuyện quan trọng khác…
Đêm qua Cố Đại Bằng đã đồng ý với cô sẽ ký hợp đồng gia hạn, không thể để buổi tiệc rượu đó uống say vô ích được.
Vì thế cô gọi điện thoại cho Cố Đại Bằng, nhắc đến chuyện ký hợp đồng gia hạn.
“Tối qua tôi đồng ý ký hợp đồng gia hạn rồi ư? Không thể nào, chi phí của các người thấp hơn chúng tôi muốn, sao tôi có thể đồng ý với các người được! Hơn nữa, cho dù tôi có đồng ý thật đi chăng nữa thì cũng không thể chắc chắn như vậy được, cô chuốc say tôi, lời nói lúc say rượu không tính!”
Tô Tuyết tức giận đến nỗi cả mặt trắng bệch, rượu này uống vô dụng rồi!
…
Sau khi trở lại phòng làm việc bộ phận kinh doanh, Trần Thanh Xuyên liền chuẩn bị tiếp tục việc đang làm dở hôm qua: nằm sấp xuống bàn ngủ.
Nhưng hôm nay truyền thống tốt đẹp này không được tiếp tục nữa, vì Trương Tứ Hải gọi anh đến phòng làm việc.
Trần Thanh Xuyên nhàm chán đứng dậy ngáp một cái, không biết công việc tầm thường nào được sắp xếp cho anh.
Quả nhiên, sau khi vào phòng làm việc của Trương Tứ Hải, việc ông ta giao cho đã đến.
“Hợp đồng kinh doanh với bên Cố Đại Bằng sắp hết hạn rồi, chúng ta phải ký hợp đồng gia hạn với ông ta, vừa nãy cô Tô gọi điện cho tôi nói rằng tối qua trên bàn rượu ông ta đã đồng ý ký gia hạn, nhưng bây giờ lại đổi ý rồi, vì cậu biết Cố Đại Bằng nên việc này để cậu đi một chuyến.
”
Trần Thanh Xuyên không hề ngạc nhiên về chuyện Cố Đại Bằng đổi ý.
Tối qua ông ta thèm muốn thân thể của Tô Tuyết, nhưng lại bị cô chuốc say, nên hôm nay làm sao có thể ký hợp đồng gia hạn với Tô Tuyết được chứ!
Sau khi trao đổi những việc cần làm với Trương Tứ Hải, Trần Thanh Xuyên liền ra ngoài chuẩn bị.
Đúng lúc này, Hoàng Ny Ny lại đi vào, xung phong nhận việc: “Trưởng phòng, để tôi đi cùng Trần Thanh Xuyên cho!”
Trương Tứ Hải nhìn Hoàng Ny Ny, nói: “Đi đi, cô thích thì đi đi!”
Hoàng Ny Ny rất vui vẻ, hưng phấn chào hỏi Trần Thanh Xuyên rồi bước ra khỏi văn phòng: “Cuối cùng cũng có thể kề vai chiến đấu với anh một lần nữa rồi!”
Trần Thanh Xuyên im lặng, không biết chuyện này có gì đáng để vui mừng.
Nhưng Hoàng Ny Ny thật sự rất vui vẻ, lần trước Trần Thanh Xuyên hoàn thành nhiệm vụ một vạn người dùng hợp lệ khiến cho cô ta hối hận rất lâu, biết vậy cô ta đã chiến đấu cùng Trần Thanh Xuyên đến cùng rồi, không nên bỏ rơi bạn bè như đào ngũ.
Cho nên hôm nay bỗng có cơ hội, cô ta liền chủ động xung phong cùng chiến đấu, nghĩ đến lần này nhất định phải dính lấy Trần Thanh Xuyên, hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu như lần này có thể ký được hợp đồng gia hạn thì trong công ty cô ta cũng sẽ được trọng dụng đúng không?
Tất nhiên cô ta có những suy tính khác, cô ta thấy Trần Thanh Xuyên không phải là đồ vô dụng như mọi người nói.
Ngay cả lời Tô Tuyết nói cũng không thèm quan tâm, vì thế cô ta đoán rằng có phải Trần Thanh Xuyên đang che giấu thân phận gì đó không?
Nếu thật sự như vậy thì cô ta phải nắm thật chắc cơ hội, có khi lại từ gà rừng biến thành phượng hoàng thì sao?
Loại suy nghĩ này của Hoàng Ny Ny, Trần Thanh Xuyên không quen thân với cô ta nên không thể nhận ra được, nhưng anh cũng không thèm biết.
Anh chỉ hiểu sâu sắc một đạo lý: chỉ cần không thèm muốn một cái bánh được đưa đến tận cửa thì sẽ không bao giờ bị độc bên trong bánh hại lại.
Hơn nữa trong mắt anh, Hoàng Ny Ny cũng chỉ như một cái bánh không hơn không kém, nhiều nhất cũng chỉ là một cái bánh nướng, còn bị thiu…
Sau khi rời khỏi công ty, Trần Thanh Xuyên và Hoàng Ny Ny đến thẳng công ty của Cố Đại Bằng.
Cố Đại Bằng ngồi trong phòng làm việc xoa xoa cái trán đang đau nhức, tâm trạng hơi khó chịu.
Vốn dĩ tối qua định chuốc say Tô Tuyết rồi nhân cơ hội làm chút chuyện, ai ngờ lại bị Tô Tuyết làm cho quá chén.
Bao năm nay ông ta luôn đắc chí trên thương trường, trên bàn rượu cũng không có điểm yếu nào, vậy mà tối qua lại mất hết mặt mũi, bị Tô Tuyết trả ngược lại khiến cho sắc mặt ông ta rất khó chịu.
Đương nhiên chuyện khó chịu nhất chính là không thuận lợi.
Cho nên lúc Tô Tuyết gọi điện đến để nhắc lại chuyện ký hợp đồng gia hạn, ông ta không đồng ý.
“Tô Tuyết, nếu muốn tôi ký hợp đồng gia hạn tiếp thì cô phải bò lên giường tôi trước!”
Cố Đại Bằng tự tin kiên quyết, trừ phi ông ta thoả mãn, nếu không dù có là Thần Tiên đến, Văn hoá Đông Tinh cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện ký hợp đồng!
Ngay lúc đang tự tin kiên quyết thì thư ký gõ cửa, nói rằng người của Văn hoá Đông Tinh đến, một nam một nữ muốn gặp ông ta.
Trong đầu Cố Đại Bằng liền hiện lên hình ảnh một nam một nữ: nam là tên vô dụng Trần Thanh Xuyên, nữ là Tô Tuyết.
Vì thế ông ta không nghĩ nhiều mà trực tiếp ra hiệu cho thư ký mời người vào.
Không lâu sau, Trần Thanh Xuyên và Hoàng Ny Ny bước vào trong văn phòng của Cố Đại Bằng.
Nhìn thấy không phải là Tô Tuyết như mình nghĩ, sắc mặt của Cố Đại Bằng u ám: “Các người đến đây làm gì?”
Trần Thanh Xuyên còn chưa kịp mở miệng thì Hoàng Ny Ny đã giành trả lời trước: “Chúng tôi đến để thương lượng một chút về vấn đề ký hợp đồng gia hạn.
”
Cố Đại Bằng lạnh nhạt cười một tiếng: “Vẫn còn là ban ngày mà mơ gì thế? Chuyện này không thương lượng với các người, cút đi!”
Hoàng Ny Ny không ngờ Cố Đại Bằng lại có thái độ như vậy, trong lúc nhất thời cô ta không biết phải làm thế nào.
Sau đó cô ta quay sang nhìn Trần Thanh Xuyên, mong chờ anh có cách giải quyết.
Thực tế, Trần Thanh Xuyên cũng không phụ sự mong đợi của cô ta, trực tiếp nói biện pháp giải quyết: “Vậy thì chúng ta đi thôi!”
Hoàng Ny Ny cũng ngơ ngác, vậy là quá vô dụng phải không? Mặc dù cô ta không có cách giải quyết nào nhưng vẫn mong rằng Trần Thanh Xuyên có thể xử lý được, tuy thật sự không làm được gì nhưng cố gắng nói thêm một hai câu cũng đã được rồi, nhưng sao Trần Thanh Xuyên lại trực tiếp nhận thua rồi đi chứ?
Trước kia Trần Thanh Xuyên thu hút được hơn một vạn người dùng hợp lệ, khiến cô ta tưởng rằng anh có tuyệt chiêu gì chứ!
Có vẻ như người của công ty luôn mồm kêu rằng Trần Thanh Xuyên là một tên vô dụng cũng có lý.
Trong lòng thì nghĩ như vậy, Hoàng Ny Ny thờ phì phì quay người ra ngoài cửa, còn không đợi Trần Thanh Xuyên.
Tất nhiên là anh cũng chẳng thèm quan tâm đến thái độ của cô ta, đợi hay không đợi cũng chẳng sao hết.
Nhưng ngay lúc anh chuẩn bị ra khỏi cửa thì Cố Đại Bằng lên tiếng nói:
“Chuyện này cậu có đến thương lượng với tôi cũng vô dụng thôi, chỉ cần để Tô Tuyết đến đây thương lượng với tôi thì chuyện gì cũng dễ nói.
”
“Cậu về chuyển lời đến cô ta, kinh doanh và cơ thể đều giống nhau, không thể cho bất kì ai, điều quan trọng là phải trao nó cho đúng người và thoải mái.
”
Lại bị đối xử hoàn toàn như vô dụng, còn bảo anh về truyền lại lời này cho Tô Tuyết, đúng là thú vị mà.
Trần Thanh Xuyên nhìn Cố Đại Bằng, nói: “Cũng thật hợp lý khi ông chỉ làm kinh doanh nhỏ.
”.