“Dọa được ai chứ, mày nghĩ tao dễ dọa đấy à?”
Lý Đại Vĩ hoàn toàn không tin lời Trần Thanh Xuyên nói.
Trong ấn tượng của anh ta thì Trần Thanh Xuyên chỉ là một tên bất tài, làm sao mà làm được những chuyện đó, chỉ đang cố dọa anh ta mà thôi.
"Còn dọa cho tao sợ nữa chứ, ai dạy mày đấy, Tô Tuyết à? Mày lớn đến thế rồi mà đến cái chuyện này cũng phải nấp sau lưng để Tô Tuyết chỉ huy, mày xem mày không phải thằng vô dụng thì là gì? Chửi mày là ăn hại quá đúng rồi còn gì nữa!”
Sau khi mắng Trần Thanh Xuyên xong, Lý Đại Vĩ lại quay đầu nhìn Tô Tuyết, nói: "Còn cô nữa, suốt ngày lôi một đống rác ra làm lá chắn, cô thấy rất thú vị đúng không? Nói cho cô biết, chỉ là chúng tôi không nói mà thôi, chứ trong lòng ai cũng biết tất cả là do cô sắp xếp cả, nhưng cô lại đi đổ lên đầu tên bất tài này để nâng anh ta lên sân khấu, khiến cho tất cả mọi người biết cô thích đàn ông vô dụng thế này.
"
"Nhưng cô thấy có khả thi không? Vô dụng thì mãi mãi vô dụng, dù có thế nào cũng không thể thay đổi cái bản chất vô dụng đó được đâu.
Còn cô, kiếp này cô cũng chỉ có thể chơi trên giường tên vô dụng này mà thôi, bản thân cô cũng không cao quý như thế đâu…”
Lý Đại Vĩ đã hoàn toàn trở mặt, anh ta nói thật khó chịu, khiến cho khuôn mặt của Tô Tuyết trở nên xấu đi.
Thế nhưng cơn tức giận cũng nhanh chóng tan biến, vì ngay sau đó một nhân viên xuất hiện, đằng sau còn có cảnh sát kinh tế đi theo.
Cảnh sát kinh tế vừa đến để điều tra có chuyện gì, vì vậy nhân viên đã đưa họ đến đây và giải thích rõ chuyện của Lý Đại Vĩ.
"Anh là Lý Đại Vĩ sao? Xin mời đi cùng chúng tôi một chuyến!"
Nói là mời nhưng tiếp theo liền động thủ, trực tiếp giữ lấy tay Lý Đại Vĩ.
Lúc đó Lý Đại Vĩ liền tức giận: "Tại sao các người lại bắt tôi, mau thả tôi ra, tôi không có tội mà!"
Có mười tên tội phạm thì chín tên lúc bị bắt cũng nói mình vô tội, nhưng khi bằng chứng bị phơi bày ngay trước mắt thì chúng lại nổi giận.
Thực tế thì đúng là như vậy, sau đó bằng chứng đã được đưa đến trước mặt Lý Đại Vĩ, không chỉ có khoảng thời gian gần đây mà còn cả những tham ô trước kia, tất cả chứng cứ cũng rất thuyết phục, như thể anh ta có muốn chối thì cũng không thể chối được.
Nhìn thấy những thứ này, Lý Đại Vĩ mới gục xuống, lúc này anh ta mới biết những gì Trần Thanh Xuyên nói lúc nãy là sự thật, không phải để hù dọa anh ta.
"Người anh em, người anh em hãy để tôi giải thích đi, vừa nãy tôi chỉ nhất thời tức giận mà mồm nói bậy bạ thôi, anh cũng đừng nghiêm túc quá!"
"Người anh em à, anh bảo họ nhanh thả tôi ra đi, tôi biết sai rồi, tôi sẽ xin lỗi anh, tôi hứa sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời mọi người mà!"
"Tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Tô, xin hãy tha thứ cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu, tôi thật sự không dám nữa đâu mà! "
Lúc này Lý Đại Vĩ nào còn kiêu ngạo như trước, anh ta chỉ đang cầu xin lòng thương xót thôi.
Nhưng cũng vô dụng, Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết đã cho anh ta cơ hội lựa chọn rồi, đó là do bản thân anh ta đã chọn sai đường.
!
Lý Đại Vĩ đã hoàn toàn thất bại, mà còn phần cổ phần anh ta sở hữu ở Văn hóa Đông Tinh, Trần Thanh Xuyên cũng tỏ vẻ sẽ giao hết cho Tô Tuyết.
Nhưng Tô Tuyết từ chối, cô nói rằng sẽ mua lại nó bằng tiền, Lý Đại Vĩ đã nhận được hình phạt tương ứng.
Đối với suy nghĩ của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên không đưa ra bất kỳ lời bình luận nào.
Suy cho cùng, điều này cũng cho thấy lòng tốt của Tô Tuyết, đó là chuyện tốt, cho dù nó không phù hợp với công việc kinh doanh lắm.
Tối hôm đó, theo lời mời của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên đã cùng cô đến gặp khách hàng.
Tất nhiên vị khách hàng này không phải là một kẻ dâm đãng như Cố Đại Bằng, mà là một vị khách hàng rất nghiêm túc, là người cung cấp tiêu đề quảng cáo cho chương trình, hai bên vừa ăn cơm vừa trò chuyện về phương diện hợp tác, không khí rất hòa hợp, buổi gặp mặt cũng diễn ra tốt đẹp.
Mãi đến chín giờ hơn tối, khi bữa tối kết thúc, Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết đứng trước nhà hàng nhìn đối phương đi khuất, sau đó mới chuẩn bị lên xe rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu xanh hoàng gia ầm ầm đi tới, cuối cùng dừng lại bên cạnh hai người bọn họ.
Đây là chiếc Bugatti, loại có giá thị trường là bốn ngàn vạn, rất sang trọng.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi bên trong buồng lái của chiếc Bugatti, trông có vẻ như 22 hay 23 tuổi, hơn nữa hình như anh cũng đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.
"Tôi đã nói rồi mà, tôi sẽ trở lại để cô làm bạn gái tôi!"
Khi thấy người thanh niên bước xuống xe nói lời này, Tô Tuyết chợt nhận ra, đây không phải là cái người mà tối hôm đó cô nghĩ là có bệnh sao? Quả nhiên là vẫn không thay đổi gì, đêm đó có vẻ không bình thường, tối nay cũng chẳng bình thường tí nào.
Tô Tuyết không thèm để ý đến anh ta, lên xe chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này Trần Thanh Xuyên lại đi đến trước chiếc Bugatti và đặt mông ngồi lên đầu xe.
Người thanh niên đã tức giận: "Bỏ cái mông hôi hám của anh ra khỏi xe của tôi đi, đây là Bugatti đấy, hỏng xe thì anh có đủ khả năng bồi thường không?"
Trần Thanh Xuyên nở nụ cười chế nhạo, giơ chân đá văng biển số xe: "Cậu chắc chắn chiếc xe này là của cậu à?"
Khi người thanh niên lái chiếc Ferrari bị che biển số vào đêm hôm đó, anh đã phát hiện ra rằng đó là chiếc xe giống hệt mẫu xe của mình.
Và tối nay chiếc xe này tình cờ cũng cùng một mẫu, ngay cả biển số xe cũng cùng một mẫu, điều này thật thú vị.
Trần Thanh Xuyên muốn điều tra một chút xem làm thế nào mà chiếc xe thể thao của mình lại vào tay người thanh niên này.
Về phía người thanh niên kia thì sau khi nghe Trần Thanh Xuyên hỏi về quyền sở hữu chiếc xe, trên mặt anh ta nở một nụ cười ngạo mạn và khinh thường.
"Vớ vẩn, không phải xe của tôi, chẳng lẽ là xe của anh chắc?"
"Anh còn không nhìn lại xem bản thân mấy cân mấy lạng, chỉ cần cái xe hỏng một chút thôi thì với mức lương bèo bọt của anh cũng sẽ không mua nổi bánh xe cho tôi đâu, lại còn dám ngồi đó chất vấn tôi, anh thật là thú vị đấy.
”
"Nói thật với anh, chiếc xe này là phiên bản tùy chỉnh duy nhất trên thế giới mà tôi đã đặt hàng từ nước ngoài vào năm ngoái!”
Nói chưa dứt lời thì nam thanh niên đã chỉ tay về phía chữ tiếng Anh bên thành thùng xe nói: "Thấy không, CQC, có nghĩa là gì hả, đây là tên viết tắt tiếng Anh của tôi, Thành Khải Truyện, CQC, thế nào hả, còn chưa đủ để chứng minh sao?”
Nghe có vẻ như đúng là như vậy.
CQC đó đúng là tên viết tắt, nhưng đó là viết tắt của Trần Thanh Xuyên chứ không phải là Thành Khải Truyện.
Hơn nữa khi Trần Thanh Xuyên nghe thấy tên nhóc này họ Thành thì đại khái cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Tiếp theo ngay lập tức anh vỗ vỗ vai Thành Khải Truyện, ý bảo anh ta có thể đi rồi.
“Ha! Anh gây sự với tôi xong rồi còn bảo tôi đi đi, anh có ý gì hả, cảm thấy tôi dễ tính à?”
“Tôi nói cho anh biết, tôi rất là nóng tính đấy, hơn nữa việc hôm nay vẫn chưa xong đâu!”
“Mới nhìn đã nghi ngờ xe có phải của tôi không, có chứng cứ rồi thì lại vẫy đuôi sói muốn tránh khỏi đây, cửa cũng không có đâu nhé!”
Thành Khải Truyện ngăn Trần Thanh Xuyên lại, kiên quyết không cho anh đi.
Trần Thanh Xuyên đã đoán được chuyện này là thế nào rồi, bởi vì người chủ trông xe và bảo dưỡng xe cho anh cũng có họ Thành!
Rõ ràng là tên nhóc này là con của lão Thành, lợi dụng công việc của lão Thành để lái những chiếc xe sang trọng này đi.
Mặc kệ lão Thành có biết chuyện hay không, Trần Thanh Xuyên cũng không định xử lý, đi nhờ xe tí thôi cũng chẳng sao.
Nhưng Thành Khải Truyền đâu có hiểu gì, kéo Trần Thanh Xuyên lại, hôm nay phải nói cho rõ ràng.
Trần Thanh Xuyên nhăn mày, dù có tốt tính nhưng cũng phải có giới hạn.
“Được rồi, cậu muốn tôi nói rõ đúng không? Bây giờ tôi giải thích rõ với cậu!”
Trong nháy mắt, Trần Thanh Xuyên rút điện thoại ra, gọi điện cho lão Thành…
“Tôi đang ở trước cửa khách sạn XX, bây giờ ông qua đây một chuyến đi!”.