Làm thư ký của Tô Tuyết, lại đều là phụ nữ với nhau, Tôn Đình biết rất nhiều chuyện của Tô Tuyết, bao gồm cả việc ly hôn.
Đương nhiên, những việc này cũng hết cách giấu giếm, dẫu sao thì Tô Tuyết đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại trước mặt Tôn Đình, cho nên Tôn Đình biết toàn bộ chân tướng sự thật, thậm chí đến thân phận tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn Đại Minh của Trần Thanh Xuyên cô ấy cũng biết.
Cho nên lời nói dối của Tô Quân có thể gạt được người khác, nhưng không thể gạt được cô ấy.
“Mọi chuyện hoàn toàn không phải như những gì cậu nói, sự thật là Trần Thanh Xuyên anh ấy…”
Một tiếng “bốp” giòn tan trực tiếp nổ vang trên mặt Tôn Đình, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô ấy tức khắc xuất hiện năm dấu tay đỏ ửng.
Và ngay sau đó, Tô Quân tức đến hộc máu, mắng: “Cô chẳng qua cũng chỉ là con chó đi theo bên cạnh chị tôi, nếu đặt vào hoàn cảnh thời cổ đại thì chỉ là một con nô tì, một con nô tì mà dám nói chuyện với chủ tử như vậy, bát cơm nhà họ Tô chúng tôi cô ăn đủ rồi, phải không?”
“Còn nữa, cùng đừng cho là tôi không biết chuyện giữa cô và Trần Thanh Xuyên, chị gái tôi đã tận mắt chứng kiến hai người làm chuyện đó trong văn phòng, cố nhịn nhục không tố giác các người, giờ cô lại quay ra cắn ngược một cái như thế, sẵn sàng vả mặt chủ nhân? Cái gan chó của cô cũng lớn đấy!”
Trong khi vẫn đang nói lời vu khống hãm hại Tôn Đình, Tô Quân đồng thời vươn bàn tay ra, chuẩn bị tát Tôn Đình thêm một cái nữa.
Nhưng đúng lúc này, một cái tát kèm theo một tiếng “bốp” vang dội nổ vang trên mặt cậu ta, ngay sau đó là một cước đá thẳng vào ngực cậu ta, một cú đá khiến cậu ta bay ngược ra xa ba mét, ngã vào một chiếc xe mới dừng lại.
Lúc này, Trần Thanh Xuyên thu chân, sau đó cất bước đi về phía Tô Quân.
Anh bị bôi nhọ cũng không sao cả, nhưng Tôn Đình có ý tốt muốn giúp anh lại bị làm nhục ngược, điều này anh tuyệt đối không cho phép.
Nếu người có lòng tốt không nhận được phần thưởng xứng đáng, vậy thì trên thế giới này có giữ phần thưởng cũng có ích lợi gì!
Ngay sau đó, anh siết chặt tay đi tới trước mặt Tô Quân, mạnh mẽ túm lấy cổ áo cậu ta rồi kéo cậu ta lên.
Hôm nay, anh phải đánh cho cái miệng chó này máu bắn tung tóe!
Nhưng ngay khi Trần Thanh Xuyên giơ nắm đấm, thời điểm anh chuẩn bị xuống tay thì ở nơi xa lại vang lên tiếng hét thất thanh: “Dừng tay lại cho tôi!”
Giọng nói rất quen thuộc, Trần Thanh Xuyên quay đầu lại nhìn, lập tức thấy Tô Tuyết đang vội vã chạy tới.
Sau khi chạy tới nơi, Tô Tuyết đẩy Trần Thanh Xuyên ra, rồi nhanh chóng đỡ Tô Quân bị tát tới nỗi phụt máu lên.
Nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Tô Quân, Tô Tuyết tức khắc cảm thấy đau lòng đến không chịu được, mà hơn hết là giận sôi máu.
“Anh dựa vào cái gì mà đánh em trai tôi?”
“Dù thằng bé có nói cái gì, thì chung quy tuổi nó vẫn còn nhỏ, anh dựa vào cái gì mà đánh nó?”
“Bản thân đã lớn như vậy rồi mà chẳng có tí lòng độ lượng nào, gần ba mươi năm sống trên đời của anh chắc cũng đều chó má như vậy!”
Sau khi trách cứ xong, Tô Tuyết đỡ Tô Quân đứng dậy đi vào xe, chuẩn bị đưa cậu ta tới bệnh viện.
Lúc này Tôn Đình vội vàng chạy tới, muốn giải thích với Tô Tuyết: “Sếp Tô, không phải như cô nghĩ đâu, sự thật là…”
“Được rồi, không cần cô phải nói, những gì cần xem tôi đã thấy rồi, dù có thế nào anh ta cũng không nên ra tay, ra tay thì anh ta chính là người sai!”
Cửa xe “rầm” một cái rồi lập tức đóng sầm lại, ngay sau đó Tô Tuyết lập tức lái xe rời đi.
Ngay trước khi lái xe ra khỏi cổng lớn, tiếng Tô Quân truyền từ bên trong xe ra: “Tên phế vật họ Trần, nội trong hai tư giờ anh phải cút ra khỏi công ty cho tôi!”
Sau đó, cũng không có sau đó nữa, không có giọng nói của Tô Tuyết vang lên.
Tôn Đình chăm chú nhìn chiếc ô tô đã đi xa, cuối cùng đành bất lực xoay người nhìn về phía Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên cười cười với cô ấy: “Không có chuyện gì đâu, tôi chỉ muốn cảm ơn cô, cảm ơn cô vừa nãy đã nói giúp tôi.
”
Tôn Đình lại thấy không có gì cần phải cảm ơn, dù sao thì cô ấy cũng chỉ nói ra tình hình thực tế mà thôi.
Chỉ tiếc, cả Tô Quân và Tô Tuyết đều không cho cơ hội nói…
Đến trưa ngày hôm đó, Trần Thanh Xuyên cầm kế hoạch chương trình hậu kỳ trên tay, rồi đi tới gõ cửa phòng làm việc của Tô Tuyết.
Anh cảm thấy có một số việc, vẫn nên gặp mặt trực tiếp nói chuyện sẽ tốt hơn, tránh để những hiểu lầm không đáng có tiếp tục phát triển.
Gõ cửa rồi mở cửa phòng, Trần Thanh Xuyên tiến vào phòng làm việc của Tô Tuyết, ngay sau đó, anh đưa kế hoạch chương trình hậu kỳ cho Tô Tuyết xem, nhưng từ đầu đến cuối Tô Tuyết không hề ngẩng đầu, chỉ lo nhìn tài liệu trong tay.
Sau khi đặt kế hoạch chương trình hậu kỳ lên bàn, Trần Thanh Xuyên chuẩn bị mở miệng giải thích tình huống chuyện hồi sáng.
Chỉ là anh còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, Tô Tuyết đã lên tiếng nói trước.
“Sau này anh không cần phải đưa tới đây nữa, đưa cho Tôn Đình là được rồi.
Còn nữa, kế hoạch hậu kỳ của chương trình này anh cũng không cần tham gia, vốn dĩ anh xuất thân từ bộ phận kinh doanh, những chuyện về kế hoạch này cứ để người chuyên nghiệp làm là được.
”
Trần Thanh Xuyên hiểu rồi, đây là muốn đánh anh trở lại nguyên hình, ném về bộ phận kinh doanh, để cảnh cáo cho việc đánh Tô Quân kia.
Kỳ thật, anh cảm thấy chuyện này không cần phải phiền toái như vậy, cứ làm theo lời Tô Quân nói cũng tốt.
Vì thế ngay sau đó, anh lập tức cởi thẻ công tác trước ngực ra, thẳng thừng ném lên mặt bàn trước mặt Tô Tuyết.
Có một số việc có thể giải thích, nhưng một khi qua cái thái độ kia, cũng chẳng cần phải giải thích nữa.
Trần Thanh Xuyên đi rồi, Tô Tuyết nhìn thẻ công tác trên bàn, ý tứ rất rõ ràng, nhưng cô cũng không giữ lại.
truyện đam mỹ
Cô vốn ôm một bụng tức còn chưa có chỗ phát tiết, Trần Thanh Xuyên lại còn lấy việc bỏ gánh chạy lấy người ra để hù dọa cô.
“Đi cũng được, lúc trước không có anh, tôi vẫn tự một mình quản lý Văn hóa Đông Tinh, kinh doanh hô mưa gọi gió đó thôi!”
“Tôi cũng không tin, anh đi rồi Tô Tuyết tôi sẽ không thể dựng dậy nổi cái công ty này!”
Tô Tuyết ở trong văn phòng phát huy thái độ kiêu kỳ từ tận trong xương cốt, Tôn Đình lại đang an ủi khuyên giải Trần Thanh Xuyên tại bàn thư ký.
Nhìn thấy Trần Thanh Xuyên lúc đi vào vẫn đeo thẻ công tác nhưng đến lúc ra lại không có, Tôn Đình lập tức hiểu lý do tại sao.
“Sếp Trần, anh bớt nóng đi, sếp Tô của chúng ta chỉ nhất thời hiểu lầm thôi mà, cho cô ấy thêm thời gian chắc chắn cô ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận…”
Đối với lời khuyên giải an ủi của Tôn Đình, Trần Thanh Xuyên mỉm cười đáp: “Tôi không có nóng vội, cũng không có giận gì cả đâu, cảm ơn cô đã khuyên giải an ủi tôi, cũng cảm ơn cô sáng nay đã ra mặt nói giúp tôi, nếu tương lai công việc của cô không được suôn sẻ, vậy thì hoan nghênh cô tới làm việc tại tập đoàn Đại Minh, cô đã có số điện thoại của tôi rồi nhỉ, tạm biệt.
”
Vỗ vỗ bả vai của Tôn Đình, sau đó Trần Thanh Xuyên lập tức rời đi, làm lơ hết thảy những lời châm chọc trào phúng của mọi người, hoàn toàn rời khỏi Văn hóa Đông Tinh.
Nhìn bóng dáng Trần Thanh Xuyên càng lúc càng xa, Tôn Đình càng nghĩ lại càng giận.
Trần Thanh Xuyên đã giúp đỡ Tô Tuyết nhiều như vậy, thậm chí có thể nói một mình khởi động một chương trình đã làm sống lại toàn bộ Văn hóa Đông Tinh.
Mà hiện tại công ty phát triển không ngừng, Tô Tuyết lại có thể đối xử với Trần Thanh Xuyên như vậy, này chẳng phải là qua cầu rút ván đó sao?
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên.
Tôn Đình nhận điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tô Tuyết: “Tôn Đình, cô giúp tôi tìm một tài liệu, là về…”
“Không, sếp Tô, tôi từ chức.
”
Ở đầu dây bên kia Tô Tuyết ngây ngốc, đây là có chuyện gì, đang làm rõ tốt, sao tự dưng Tôn Đình lại muốn từ chức?
Thời điểm cô hỏi vấn đề này, Tôn Đình thẳng thừng trút nỗi tức giận trong lòng, trả lời: “Sao tôi lại từ chức ư, vì sao Trần Thanh Xuyên từ chức, trong lòng cô không có chút suy nghĩ nào sao? Đi theo một người chủ như vậy, thật sự khiến người ta quá buồn lòng thất vọng!”.