Tô Chính Đạo lên xe rời đi, Tô Tuyết cầm bức ảnh lên nhìn sau đó không buồn đáp lại lời chào trước khi đi của Tô Chính Đạo.
Cô bị nội dung bức ảnh làm cho tức giận, bởi vì trong ảnh là Triệu Hồng Vũ dựa vào người Trần Thanh Xuyên, Trần Thanh Xuyên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Hồng Vũ.
Hơn nữa từ hình ảnh cô có thể dễ dàng đoán ra được nụ cười hạnh phúc của Triệu Hồng Vũ.
Nhưng giờ phút này, cô cảm thấy Triệu Hồng Vũ cười càng hạnh phúc bao nhiêu thì cô càng chán ghét bấy nhiêu, một sự chán ghét trước giờ chưa từng có.
Cô cực kỳ cực kỳ ghét Triệu Hồng Vũ, chỉ gặp mặt nhau thôi đã hận không thể tát cho đối phương một bạt tai.
Nhưng mà thật sự gặp nhau, cô lại sợ rằng không có lý do gì đánh cô ta, dựa vào đâu chứ, cô và Trần Thanh Xuyên đã không có một chút liên quan nào cả.
Vì vậy giờ phút này Tô Tuyết chỉ có thể nhìn chằm chằm bức ảnh chụp, sắc mặt tức giận tái mét, đến cuối cùng cô bực bội xé tan nát bức ảnh, tung mảnh vụn ra ngoài cửa sổ, trong đó phải kể tới phần ảnh chụp Trần Thanh Xuyên bị xé tàn nhẫn nhất, hơn nữa lúc xé cô còn oán hận rít lên:
“Tôi biết ngay đám nhà giàu chẳng ai đáng tin cả, đàn ông có tiền sẽ biến thành kẻ trăng hoa.”
Trước kia Trần Thanh Xuyên tốt đẹp biết bao, tuy rằng nghèo khó bị người ta gọi là đồ vô tích sự nhưng mỗi ngày đều nói cười với cô, không để ý tới các cô gái khác.
Nhưng Trần Thanh Xuyên bây giờ đã thay đổi rồi, vừa mới ly hôn chưa được bao lâu đã nhập nhằng với Triệu Hồng Vũ.
Nhìn hành động thân mật này, e là hai người đã lên giường ngủ với nhau không biết bao nhiêu lần.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng phẫn nộ, Tô Tuyết thật sự hận không thể lập tức gọi điện cho Tô Chính Đạo, đồng ý kết giao để trả thù.
Nhưng rất rõ ràng cô vẫn còn lý trí, có thể khống chế được sự xúc động trả thù một cách mù quáng như thế kia.
Sau khi hít thở sâu, lại ngồi trong xe một lúc lâu, Tô Tuyết lấy điện thoại gọi điện cho Trần Thanh Xuyên: “Tôi muốn gặp anh.”
Gặp thì gặp, Trần Thanh Xuyên cây ngay không sợ chết đứng, sao mà không gặp, phải gặp nhau chứ, hơn nữa chỗ gặp nhau còn hẹn ở Đại Minh Thánh Thiện.
Ở quán trà, Tô Tuyết gặp được Trần Thanh Xuyên.
Lúc này Trần Thanh Xuyên mặc một bộ quần áo trắng tinh, trông có vẻ cực kỳ phiêu dật, có loại cảm giác là người trong núi đang tu hành, không vướng bụi trần.
Tỏ ý bảo Tô Tuyết ngồi xuống, Trần Thanh Xuyên rót chén trà nghệ thuật cho cô nhưng mà Tô Tuyết không chạm cốc.
“Đêm nay tôi qua đây chủ yếu là muốn nói với anh một chút về động thái tiếp theo của văn hóa Đông Tinh.”
“Tôi vẫn tin tưởng về nhân phẩm con người anh, tôi cũng tin rằng bất kể là Tôn Đình cũng được, Mạc Tiểu Vũ cũng thế, hoặc là đám người của tổ chương trình, sự rời đi của bọn họ không phải do anh sai khiến xúi giục, là bọn họ tự nguyện lựa chọn rời đi.”
“Nhưng bọn họ bỏ đi như vậy ắt hẳn sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với chương trình.
Là chương trình mà chính tay anh chế tạo nên, tôi nghĩ tôi cần phải trao đổi rõ ràng với anh để anh biết được hướng đi tiếp theo của chương trình, tránh để anh thương nhớ…”
Sau đó, Tô Tuyết liền nói khái quát về phương án kế hoạch Tô Chính Đạo làm cho Trần Thanh Xuyên nghe.
Trần Thanh Xuyên cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng uống ly trà.
Đợi mấy phút cho Tô Tuyết nói xong, Trần Thanh Xuyên mới gật đầu đáp lại: “Được thôi, kế sách tốt đấy, rất hoàn hảo.”
Đối với sự tán thành của Trần Thanh Xuyên, trong lòng Tô Tuyết cũng rất vui mừng.
Cô cũng không biết mình vui vì điều gì, chỉ là thói quen được Trần Thanh Xuyên tán thành mà thôi.
Có lẽ đúng là do trước mắt Trần Thanh Xuyên rời đi mà cô vẫn có thể nắm được kế hoạch tốt như vậy nên mới rất phấn khởi.
“Bản kế hoạch này là do Tô Chính Đạo làm nhỉ?”
Trần Thanh Xuyên từ đầu đến cuối cũng chưa ngẩng đầu lên, cho tới khi nói lời này mới ngước nhìn, lại liếc mắt một cái đã nhìn thấu chân tướng sự tình.
Tô Tuyết cũng không giấu giếm, cô gật đầu đáp: “Không sai, bản kế hoạch này là Tô Chính Đạo làm, anh ta giúp tôi rất tận tình.”
Nói tới đây Tô Tuyết lại bổ sung thêm một câu: “Có lẽ là do anh ta muốn theo đuổi tôi, dù sao lòng theo đuổi của anh ta cũng rất thành khẩn.”
Trần Thanh Xuyên mỉm cười: “Thế thì tốt, nếu thật sự có thể đến với nhau vậy thì tiền mua chuộc cũng được bớt đi rồi.”
Tô Tuyết nhíu mày: “Lời này của anh có ý gì?”
“Ý chính là cô có thể dùng bản kế hoạch này nhưng tuyệt đối đừng đặt bút ký về chuyện liên quan đến bản quyền, đây là lời khuyên chân thành cho cô.”
Trần Thanh Xuyên nói rất nghiêm túc nhưng Tô Tuyết lại không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Lời khuyên? Sao tôi lại cảm thấy lời khuyên này chẳng chân thành chút nào vậy?”
Trong mắt cô, rõ ràng là chính Trần Thanh Xuyên không muốn cho cô quá thân thiết với Tô Chính Đạo nhưng lại thật sự không nói ra được vấn đề ở chỗ nào, vì vậy mới nói mấy câu về bản quyền.
Chuyện này còn cần Trần Thanh Xuyên dặn dò hay sao? Căn bản là không cần bởi vì vốn dĩ Tô Tuyết cũng rất chú ý đến nó.
Hơn nữa điều cô cảm thấy rất buồn cười chính là Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ đã tới với nhau rồi vậy mà lại không chịu được Tô Chính Đạo theo đuổi cô.
Đây chẳng phải là ‘chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn’ hay sao?
Nhìn chăm chú vào Trần Thanh Xuyên đang ngồi đối diện, Tô Tuyết còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng mà Trần Thanh Xuyên đã mở lời với cô trước: “Có nói hay không là chuyện của tôi, tôi không làm gì có lỗi với lão thái gia cả.
Có nghe hay không là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi cả.
vì vậy chủ đề này dừng lại ở đây thôi, nếu như cô không có chuyện gì khác cần nói thì tôi đang có chuyện đây.”
Tô Tuyết lạnh lùng nhìn Trần Thanh Xuyên, làm ra tư thế mời.
Sau đó Trần Thanh Xuyên liền búng tay một cái, ý bảo nhân viên phục vụ cách đó không xa lại đây.
Nhưng theo sau đó, dáng người lả lướt đi tới không phải phục vụ mà là cô gái mặc váy đỏ cực kỳ xinh đẹp – Triệu Hồng Vũ.
Triệu Hồng Vũ đi tới bên cạnh mỉm cười chào hỏi với Tô Tuyết, ngay sau đó ngồi xuống bên cạnh Trần Thanh Xuyên, còn khoác tay anh.
Trần Thanh Xuyên ngây ngẩn cả người: “Phục vụ đâu, sao chị lại tự mình tới đây?”
Triệu Hồng Vũ dựa vào vai Trần Thanh Xuyên: “Chuyện vui như vậy đương nhiên là tôi phải đích thân qua đây thông báo rồi, làm sao có thể nhờ nhân viên phục vụ được chứ, thế thì quá mất lịch sự.”
Vừa dứt lời, Triệu Hồng Vũ đã nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Trần Thanh Xuyên sau đó ngồi thẳng người dậy.
Từ trong túi xách lấy ra một tấm thiệp mời, Triệu Hồng Vũ đưa tấm thiệp đỏ rực cho Tô Tuyết.
“Tôi và Thanh Xuyên sắp cử hành hôn lễ, nếu như sếp Tô có thời gian thì hoan nghênh cô đến tham dự.”
Triệu Hồng Vũ và Trần Thanh Xuyên làm trò thân thiết trước mặt cô cũng đã đủ khiến cô bất ngờ.
Nhưng không ngờ rằng hiện giờ lại còn đưa thiếp mời cho cô, nói rằng hai người sắp cử hành hôn lễ.
Tốc độ nhanh chóng như thế này, nhanh đến nỗi khiến cho cảm xúc giận dữ của Tô Tuyết còn không kịp dâng lên.
Cô theo bản năng mở tấm thiệp mời ra, nhìn thấy bên trên có ghi cô dâu chú rể là anh Trần Thanh Xuyên và cô Triệu Hồng Vũ, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra không hề ghi ngày tháng.
Đây là có ý gì, lẽ nào quên điền ngày hay sao.
Đương nhiên là không phải, đây không khác gì đang nhắc nhở cho cô…
Chúng tôi xuất phát từ phép lịch sự nên mới đưa thiệp mời cho cô nhưng trên thực tế cũng không hoan nghênh cô tới dự, vì vậy cô không cần đến đâu.
Tô Tuyết bật cười, cô còn chưa kịp tức giận, chỉ có thể mỉm cười, vẫn duy trì nụ cười lịch sự khách sáo.
“Vậy thì chúc hai người đầu bạc răng long, tôi còn có việc bận, tạm biệt.”
Nói dứt lời, Tô Tuyết đứng dậy rời đi.
Trong khoảnh khắc xoay người lại, nước mắt không kiềm chế được lăn dài trên má.
Cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, rõ ràng cô không nên khóc mới phải.
Cô đâu có thích Trần Thanh Xuyên, không thèm để ý Trần Thanh Xuyên, tại sao lại phải khóc lóc chứ? Cô cảm thấy bản thân chẳng có nghị lực chút nào, đặc biệt là câu chúc phúc cuối cùng kia, rõ ràng đã bại lộ ra tâm trạng không thoải mái của cô.
“Đầu bạc cái gì răng long cái gì, đại thiếu gia ơi là đại thiếu gia, cô ấy yêu cậu biết bao nhiêu, bây giờ thì hận cậu bấy nhiêu.”
“Cậu nói xem cậu nghĩ gì thế hả, tại sao lại ức hiếp cô ấy như vậy?”
Sau khi Triệu Hồng Vũ hỏi câu này, Trần Thanh Xuyên đứng dậy rời đi, trước khi đi bỏ lại một câu: “Chơi vui mà.”
Triệu Hồng Vũ buồn bực hồi lâu, cuối cùng ngửa đầu lên nhìn bầu trời, lẩm bẩm tự nói:
“Hai tên kiêu ngạo khốn nạn, một kẻ dư thừa là mình…”.