RỂ NGOAN XUỐNG NÚI, TU THÀNH CHÍNH QUẢ

Chương 948

Trần Văn Học chắc chắn Hoàng Giai Huệ đã đi, thở nhẹ nhõm, nói: “Không cần đâu”.

Quản lý Trương nói: “Vậy hóa đơn của cậu làm thế nào? Hay là, tôi thông báo cho bố cậu cầm tiền đến chuộc người?”

“Ông dám!”, Trần Văn Học trừng mắt, lộ vẻ hung dữ.

Quản lý Trương sợ giật mình, không hiểu tại sao Trần Văn Học bỗng nhiên như biến thành người khác. Dù sao ông ta cũng chỉ là quản lý của câu lạc bộ, đâu dám gọi điện cho Trần Định Bang.

“Ôi, tôi không dám, nhưng anh sử dụng dịch vụ, tôi thu tiền, đây là chuyện đương nhiên, đường đường cậu chủ Nhà họ Trần, cũng không thể ăn uống quỵt chứ?”

“Yên tâm, tôi đã sử dụng dịch vụ, sẽ không thiếu của ông một đồng”, Trần Văn Học cười nói.

Quản lý Trương cứ cảm thấy nụ cười của Trần Văn Học ẩn chứa điều gì.

“Cậu Trần, là cậu nói đấy nhé?’

“Là tôi nói”, Trần Văn Học gật đầu: “Tôi còn có người bạn sắp đến đây, ông sắp xếp cho tôi một phòng riêng đi”.

Quản lý Trương do dự một lúc, nói: “Được, nhưng mà cậu Trần, tôi phải nói trước, nếu không có tiền thanh toán, tôi chỉ đành báo cảnh sát”.

Trần Văn Học lạnh lùng hừ một tiếng. Đương nhiên anh ta biết, báo cảnh sát mà ông ta nói không phải là báo cảnh sát thật, mà là ám thị anh ta, một khi chuyện này truyền ra ngoài, có thể sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt.

“Nếu ông có gan, bây giờ có thể đi báo luôn”, Trần Văn Học nói.

Quản lý Trương càng lúc càng không đoán được rốt cuộc Trần Văn Học đã gọi cứu binh gì đến, cậu ấm thế gia như này, nếu không phải người đứng phía sau đó cứ muốn hại anh ta, quản lý Trương tuyệt đối không có gan đắc tội.

“Cậu Trần, bây giờ nói gì cũng vẫn sớm, tôi sắp xếp phòng bao cho cậu trước, cậu cứ chơi trước, đợi bạn của cậu đến rồi tính”.

Trần Văn Học và Lô Cương, Trương Tiểu Vũ vào phòng bao.

“Anh Văn, thế này là sao?”, Lô Cương cũng không nghĩ ra tại sao Trần Văn Học đột nhiên như biến thành người khác.

“Yên tâm đi, có người đến giúp tôi thanh toán rồi”, Trần Văn Học ung dung thoải mái ngồi nằm trên sofa.

“Anh Văn, rõ ràng họ đang bẫy hại anh, chúng ta không thể trả hóa đơn này!”, Trương Tiểu Vũ nói.

“Không đương không trả, ai nói tôi sẽ trả tiền?”

“Chẳng phải vừa nãy anh nói có người đến thanh toán ư?”

“Vậy sao?”, Trần Văn Học ngửa cổ suy nghĩ: “Vậy coi như tôi dùng từ không đúng, không phải là thanh toán, là tính sổ”.

Quản lý Trương sắp xếp phòng bao xong cho Trần Văn Học, liền cầm điện thoại gọi đi:

“Cô Hoàng đã đi rồi… Đúng, chắc chắn là nổi giận… Trần Văn Học lại muốn mở phòng bao, nói là có bạn đến, có lẽ là gọi cứu binh gì đó… vâng… vâng… được, tôi biết rồi”.

Tắt máy, ông ta đến cửa, đặc biệt dặn dò bảo vệ mấy câu.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi