RỂ NUÔI TỪ BÉ

Hiếm khi thấy Hạ Chinh chủ động ôm, còn tặng thêm nụ cười ngọt ngào, mấy ngày sau Mộc Thanh Sương vui như thỏ giấu lương khô mùa đông, đứng trước mặt ai cũng mỉm cười. Chuyện gì nàng cũng dễ thương lượng, nói xong con tỏa bong bóng mật ngọt.

Thậm chí ngày tập hợp tới phía đông Hách Sơn, chủ soái Chu Tiêu Hàm dẫn đầu lớp Giáp cố ý lại gần lớp Mậu, Mộc Thanh Sương cũng chỉ cười nhún vai, không giống trước kia đối chọi gay gắt.

Giờ Sửu (1h – 3h) gà gáy, chân trời cong cong ló rạng, ánh sáng mờ nhạt dần rực sáng.

Hai lớp Giáp Mậu song song đi đường mòn, cảm giác hơi chật.

Lớp Giáp đi bên trái “quân trang” chỉnh tề, trầm mặc trang nghiêm. Lớp Mậu bên phải vừa đi vừa cười nói, trên đường đi còn tiện tay hái cành cây nghịch ngợm, đúng là không biết chán.

So sánh đôi bên mới thấy đối lập rõ rệt.

Chu Tiêu Hàm đi tuốt đằng trước hừ mạnh, quay đầu nhìn Mộc Thanh Sương cách mình chưa tới hai bước, “Mộc Đại tiểu thư làm ‘chủ soái trung quân’ mang binh như vậy sao?”

“Ngươi cố ý dẫn quân đi song song chúng ta để thấy đối lập rõ ràng còn gì?” Mộc Thanh Sương cười ngẩng đầu, nhìn đoàn nghi thức thấp thoáng sau sườn núi, “Ta như ngươi mong muốn, ngươi nên cảm kích mới phải.”

Quận chúa Phần Dương tự tới chọn tướng lĩnh, đương nhiên không chỉ xem kết quả “chiến báo” cuối cùng. Giây phút một trăm linh một học sinh rời khỏi Võ đường, tất cả hành động đã lọt vào mắt Triệu Nhứ.

Chu Tiêu Hàm cắn răng, nhỏ giọng nói: “Ngươi thân là ‘chủ soái trung quân’, trách nhiệm thành hay bại ở trên vai ngươi! Nhưng ngươi lại mặc kệ bọn họ chơi đùa thoải mái! Lòng hiếu thắng mới tạo nên một võ tướng, ngươi lại dẫn một đám ô hợp, không thấy mất mặt sao?”

Võ đường chỉ biết từ khi nhập học hai người không hợp nhau, nhưng vì sao lại hận thù, ai cũng không rõ. Ngay cả Mộc Thanh Sương cũng hồ đồ không hiểu ra sao.

Nàng chỉ nhớ ngày hôm đó nhập học, rõ ràng hai người không quen, Chu Tiêu Hàm lại lườm nàng. Nàng tức giận đáp trả, cứ vậy kết thù sông núi.

Hai năm qua Chu Tiêu Hàm luôn thách đấu nàng. Nàng không hoảng sợ, sảng khoái đồng ý. Nhưng vì không muốn người ngoài biết sức mạnh kỳ lạ của bản thân, nàng thu liễm hơn chút, bởi vậy thua nhiều thắng ít.

Điều này khiến Chu Tiêu Hàm khinh miệt nhìn nàng, thỉnh thoảng còn phẫn nộ phừng phừng lửa giận.

Tựa như bây giờ.

Mộc Thanh Sương mỉm cười đáp: “Không biết. Lớp ta không cảm thấy mất mặt, ngươi đừng bao đồng.”

Hôm nay tâm trạng nàng tốt, không muốn gây chuyện.

Nào biết Chu Tiêu Hàm quyết tâm gây sự, bước lại gần nàng nửa bước, nhỏ giọng nói: “Mộc Thanh Sương, đời này ngươi mãi mãi là phế vật không chí tiến thủ, đúng là ‘nỗi nhục Võ đường Hách Sơn’.”

“Ta là phế vật hay rường cột, nỗi nhục hay niềm hy vọng Võ đường, chưa tới lượt ngươi lên tiếng.”

Mộc Thanh Sương hếch cằm, thái độ mất kiên nhẫn, “Nói đi cũng phải nói lại, Võ đường Hách Sơn vốn thuộc Mộc gia nhà ta. Ngươi được miễn học phí, tất cả phí ăn, mặc, ở đi lại của Võ đường đều xuất từ phủ khố nhà ta. Ngươi lại quyết tâm cắn chặt ta không buông?”

Xưa nay nàng không thích dùng gia thế áp người, nhưng điều này không có nghĩa nàng là quả hồng mềm.

“Ta và đồng bạn lười biếng hay không không liên quan tới ngươi. Đừng ra vẻ ta đây với ta…” Mộc Thanh Sương nở nụ cười lạnh lẽo, “Ta tốt số, từ nhỏ không thiếu gì hết, thế gian này hiếm có chuyện ta phải dùng toàn lực đối phó. Nếu ngươi cảm thấy không phục khó chịu, cút sang bên nghẹn cho ta!”

Dù là gia thế, tài phú, vinh quang, tiền đồ, thậm chí đồng bạn đáng để phó thác, thiếu niên tâm tâm niệm niệm, Mộc Thanh Sương đều có. Tranh giành cái quỷ!

Điều này hiển nhiên chọc chúng chỗ đau của Chu Tiêu Hàm.

Nàng ấy đang định nổi giận gây sự, Lệnh Tử Đô đứng phía sau bỗng tiến lên hai bước, đứng giữa nàng ấy và Mộc Thanh Sương.

...

“Mộc Thanh Sương, đa tạ lần trước tặng thuốc cho ta.” Lệnh Tử Đô quay đầu nhìn Mộc Thanh Sương.

Có Lệnh Tử Đô lẳng lặng giảng hòa, Chu Tiêu Hàm phẫn nộ quay về đội ngũ.

Mộc Thanh Sương không vì Lệnh Tử Đô cùng lớp Chu Tiêu Hàm mà giận chó đánh mèo, thoải mái cười đáp: “Việc nhỏ thôi.”

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của nàng có phần chói mắt.

Trái tim Lệnh Tử Đô hẫng nhịp, chật vật rời mắt, “Đừng… đừng khách sáo.”

“Hừ! Ngươi hay thật, phải phụng phịu mắng mỏ ngươi mới thoải mái?” Mộc Thanh Sương mỉm cười lắc đầu, “Chậc, chẳng trách chơi thân với Hạ Chinh. Huynh ấy luôn xụ mặt mắng mỏ ngươi…”

Trong lúc cười đùa, Hạ Chinh đứng sau Lệnh Tử Đô mấy người bỗng vọt lên, vừa hay đụng trúng Lệnh Tử Đô.

Lệnh Tử Đô không kịp phòng bị, lảo đảo suýt ngã chổng vó.

Hắn ta đứng vững, thở phì phì quay đầu, thấy là Hạ Chinh, tức giận trợn mắt xem thường, “Ngươi làm trò gì đấy?”

Hạ Chinh ổn định thân hình, bình tĩnh theo sau, vô tội đáp: “Bị Tự Nguyên đẩy.”

“Chắc hôm nay Tự Nguyên kích động… sáng sớm đã hầm hè xoa tay, ngươi đừng để ý hắn ta.” Lệnh Tử Đô tưởng là thật, khuyên nhủ trấn an.

Hạ Chinh rộng lượng gật đầu.

“Tề Tự Nguyên thật đáng ghét!” Mộc Thanh Sương tức giận lườm Tề Tự Nguyên trong hàng ngũ, quay đầu dặn Hạ Chinh, “Huynh nói với hắn ta, nếu hắn ta còn bắt nạt huynh, ta ép hắn ta thành miếng lương khô!”

Tề Tự Nguyên không hiểu ra sao bị trúng một đao, mờ mịt xoa đầu nghĩ thầm…

Sao nàng lại trừng ta?

...

Chính giờ Sửu (2h), cả đoàn tới chân núi phía đông Hách Sơn.

Đài tuyên thệ xuất quân được dựng tạm ở một bãi đất trống trong rừng. Một trăm linh một học sinh dưới đài xếp thành năm đội.

Xe nghi thức nằm cuối đài, Quận chúa Phần Dương Triệu Nhứ ngồi ở bên trong, khuôn mặt thoắt ẩn thoắt hiện dưới tia sáng mờ ảo.

Quan chủ sự Võ đường tuyên thệ xuất quân xong, giáo đầu Ấn Tòng Kha bước lên trước thuật lại quy tắc cho mọi người.

“Trước giờ Tý (23h – 1h) ngày mốt, các con phải tới trạm cách phía tây Hách Sơn mười tám dặm. Nếu trong thời gian yêu cầu các con chưa tới, vậy các con bị xử thua, lần khảo thí này đánh giá mạt đẳng. Trên đường đi sẽ có tân binh dưới trướng Quận chúa Phần Dương giả làm quân địch chặn các con lại, người bị bắt tạm thời đánh giá mạt đẳng. Nếu trên đường đi lấy đầu bạn cùng trường, các con được cộng thêm chiến tích. Còn câu hỏi gì không?”

“Ấn giáo đầu, con có câu hỏi.” Chu Tiêu Hàm cao giọng.

Ấn Tòng Kha gật đầu.

“Vừa rồi người nói ‘bị tân binh giả làm quân địch bắt lại’, có nghĩa cho dù quan quân bắt được chúng con, vậy chỉ tính là bắt giữ. Bọn con có thể đào thoát đúng không?”

Suy nghĩ này khá xảo quyệt, đội ngũ trăm người xì xào nói nhỏ.

Tuy đối phương là tân binh chưa lên chiến trường, nhưng nhân số chiếm ưu thế lớn. Huống hồ học sinh vừa phải tránh bị đối phương bắt, còn đề phòng lớp kế bên công kích. Ba ngày liên tiếp khổ chiến xen lẫn hỗn chiến, lợi thế không nghiêng về phía bọn họ.

Nhưng nếu quan quân chỉ bắt giữ, không có quyền “chém giết”, điều này có nghĩa phần thắng của họ tăng lên.

“Đúng vậy. Nếu sau khi bị bắt các con có thể tự đào thoát, tới vạch đích trong thời gian quy định, tuy không thể lấy đầu bạn cùng trường, các con vẫn được đánh giá nhị đẳng.”

Ban đầu sư trưởng cố ý không nói rõ quy tắc, hiện tại lớp Giáp thông minh hiểu ra ý đồ phía sau, Ấn Tòng Kha thật lòng vui mừng.

Chu Tiêu Hàm mỉm cười mãn nguyện, cung kính hành lễ, “Đệ tử lĩnh mệnh.”

“Vậy…” Tề Tự Nguyên ngẩng cao đầu nhìn Ấn Tòng Kha trên đài tuyên thệ, “Nếu chúng con vừa bắt được đầu lớp kế bên, vừa bắt được đầu quan quân thì sao ạ?”

Hắn ta không cố ý giương giọng, nhưng câu hỏi như long trời lở đất, lập tức có tiếng ho khan kinh ngạc.

Ngay cả Triệu Nhứ cũng đứng dậy, khoanh tay thong thả đứng trước đài tuyên thệ, từ trên cao nhìn thẳng mắt Tề Tự Nguyên.

“Nếu đồng đội của các ngươi ‘bỏ mình’, mười đầu quan quân có thể đổi lấy một người ‘hồi sinh’. Người hồi sinh được đánh giá nhị đẳng. Nếu bắt ba mươi đầu quan quân, khảo thí xong chúng ta bàn lại.”

Triệu Nhứ mới chỉ hai lăm hai sáu, khí thế lại oai phong lẫm liệt, giọng điệu hiên ngang mạnh mẽ.

Nàng ấy cúi đầu nhìn dưới đài, đặc biệt nhìn kỹ lớp Giáp hồi lâu.

Mộc Thanh Sương đứng trong hàng ngũ lớp Mậu bị xem nhẹ thầm thở phào nhẹ nhõm, mím môi cười trộm.

Nàng đoán Chu Tiêu Hàm và Tề Tự Nguyên không lâm thời nảy lòng tham, bọn họ đã sớm thương lượng tốt.

Hiển nhiên tính cách bọn họ hợp gu Triệu Nhứ. Ba ngày sau chắc chắn Triệu Nhứ chỉ chú ý hai người họ.

Hạ Chinh sẽ không bị phát hiện.

Hí hí, đắc ý.

...

Bởi vì tập huấn, mọi người nhận vũ khí chưa mở vỏ, chỉ có thể đả thương, không ảnh hưởng tính mạng.

Nhận binh khí, bản đồ, lương khô ba ngày và vật tư đơn giản xong, các đội chuẩn bị xuất phát.

Xung quanh có phần lộn xộn.

Hạ Chinh cầm cung tên đi tới, nhẹ huých tay Mộc Thanh Sương.

Mộc Thanh Sương thấy là Hạ Chinh, đôi mắt sáng ngời, mỉm cười nhìn hắn.

Hạ Chinh không nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Cốt tiếu.” (Còi làm bằng xương)

Mộc gia có loại cốt tiếu đặc biệt có thể bắt chước tiếng chim hót trên rừng, chuyên môn truyền báo tin tức. Mộc Thanh Sương luôn dắt một đôi trên người.

“Dạ.”

Mộc Thanh Sương lấy một chiếc cốt tiếu trong hà bao, nhét vào tay hắn, nhỏ giọng dặn dò, “Huynh nhớ để ý, tìm thấy khe hở thì dựa vào muội. Nếu gặp truy binh phải bảo vệ mình trước, không cần quan tâm muội.”

Lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay thiếu niên, tựa như lửa cháy lan ra đồng cỏ hoang.

Hạ Chinh đỏ mặt tới tận mang tai, cầm chặt cốt tiếu lui về sau hai bước, đôi mắt lạnh băng hoảng hốt run run.

“Sao thế?” Mộc Thanh Sương khó hiểu.

Hạ Chinh vốn định nói mấy lời hung ác, thấy nàng vô tội mờ mịt, nghẹn họng đáp: “Càng muốn quản.”

Chính hắn cũng cảm thấy lời mình nói có phần ngây thơ, ảo não mím môi quay về đội ngũ.

Kính Tuệ Nghi xếp đội xong quay trở về, thấy Mộc Thanh Sương đứng yên cười ngây ngô, khó hiểu lại gần nàng, “Sương Nhi, xuất phát rồi, muội ngẩn ngơ gì đấy?”

Mộc Thanh Sương ngả đầu vào vai Kính Tuệ Nghi, “Làm sao bây giờ? Chinh ca nhà muội đáng yêu quá, muội không đi nổi.”

“Tiền đồ.” Kính Tuệ Nghi kéo Mộc Thanh Sương, theo đồng bạn vào trong rừng.

Triệu Nhứ đứng trên đài tuyên thệ nhíu mày, nhìn hai mươi mốt học sinh lớp Mậu vui vẻ vào rừng, thất vọng thở dài.

___________

Lời tác giả:

Mộc tiểu Tướng quân sắp bộc lộ tài năng, tôi cảm thấy rất tiếc khi phải kết thúc phần này. Dù sao ngoại trừ tuyến tình cảm ngọt ngào, tôi muốn viết về trưởng thành lột xác, có lẽ sẽ chệch cốt truyện một chút, không biết cả nhà thích không. QAQ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi. Tôi biết kết thúc như vậy khiến mọi người cảm thấy không đã, nhưng cảm ơn mọi người không rời đi. Cảm ơn mọi người luôn nhìn tôi bước về phía trước.

Iu mọi người nhìu ~~!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi