Chương 1012
Ông ta tin tưởng khả năng phán đoán của Cao Phong, nếu không phải không còn cách nào khác, chắc chăn anh sẽ không đưa ra quyết định này. Nếu đã đưa ra quyết định này rồi, tất nhiên cũng có tính toán riêng. “Cậu Phong, tôi hiểu ý của cậu rồi, tôi sẽ nghĩ cách đưa tin tức ra ngoài, phải một vài người tới bảo vệ bên cạnh cô Tuyết Mai” Lão Lâm Quân như thấu hiểu được suy nghĩ của Cao Phong, lập tức hiểu rõ ý của anh. “Được! Được!” Có những lời này của lão Lâm Quân, Cao Phong lập tức yên tâm hơn rất nhiều.
Sau đó hai người họ kết thúc cuộc gọi, Cao Phong trở lại trong phòng mình, đứng trước cửa rồi lại không muốn bước vào. Bản thân anh không buồn ngủ nổi một chút nào, lúc này nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng lại không nhịn được mà có chút đau đớn. Cho dù ba ngày đã trôi qua, Cao Phong vẫn chưa cách nào thích ứng được. “Haiz.” Cao Phong thở dài một tiếng, xoay người cầm chìa khóa xe lên rồi mở cửa ra khỏi phòng. Tốc độ cao nhất có thể khiến anh quên đi nhiều phiền muộn.
“Brừm brừm brừm” Tiếng động cơ vang lên, chiếc Santana màu trắng lại lần nữa rời khỏi khu dân cư nhỏ bên bờ biển. Cho dù là một chiếc Santana rất bình thường cũng có những tính năng vượt xa các loại ô tô khác. Cho nên tốc độ kia cũng vô cùng không tâm thường như cũ. Nhưng con đường trong thành phố này chung quy cũng không đủ rộng lớn, vậy nên Cao Phong không chút do dự đi tới đường cao tốc vừa hoàn thành xong.
Lúc này, chỗ quẹo vào đường cao tốc, có một chiếc Lamborghini màu bạc đang đỗ, bên cạnh còn có một chiếc Ferrari màu đỏ tươi. Màu đỏ tươi của Ferrari ở bên cạnh màu xám bạc của Lamborghini thoạt nhìn càng thêm chói mắt.
Giống như ngọn lửa trong đêm tối, hừng hực cháy. Vài người đang đứng bên cạnh chiếc xe.
Một trong số đó là thanh niên đua xe với Cao Phong ngày đó. Đứng bên cạnh người thanh niên là một cô gái có dáng người cao gầy.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác da màu đen, tôn lên vóc dáng hoàn hảo.
Chiếc khăn choàng cùng với mái tóc dài buông xóa bên vai càng tô điểm cho cô ta vẻ hoang dại và cá tính.
Ngoại hình không hề tầm thường chút nào, nếu chấm trên thang điểm mười thì cô ta chắc chắn đạt tám điểm trở lên.
Cô gái có chiều cao khoảng chừng hơn mét bảy. Dù cô ta có đi giày bệt nhưng cũng cao ngang ngửa nam thanh niên kia.
Trên mặt cô gái có ba phần kiêu ngạo, lại thêm vài phân bướng bỉnh, ngang ngược, giống như một con ngựa hoang không chịu sự khuất phục của bất kỳ người huấn luyện nào.
Nếu có người thuộc thế hệ thứ hai ở phía Nam của Thủ đô thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô gái cao gầy, mặc áo khoác da này chính là chị đại trong câu lạc bộ siêu xe ở thị trấn bi*n đ*ng.
Kỹ thuật đua xe điêu luyện, vững vàng trong vị trí top năm, còn tính cách của cô ta thì cực kỳ đanh đá.
Đặc biệt nhất chính là thân phận của cô ta.
Nam Phương Minh Nguyệt, con gái của dòng họ Nam Phương ở phía Nam thủ đô, là viên ngọc quý giá của cả dòng họ.
Thân phận thực sự không tầm thường. “Đồng Thái Minh! Rốt cuộc ngày đó cậu đã gặp phải ma sao?”
Nam Phương Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, khỏe miệng hơi cong lên. “Chị họ, lúc đó em còn tưởng rằng gặp phải ma nữa chứ, nhưng dấu vết để lại do lốp xe ma sát với mặt đường kia thì không thể sai được!” “Em có thể hỏi cô ấy. Lúc đó, cô ấy còn ngửi thấy mùi ma sát giữa lốp xe và mặt đường nữa đấy.” Đổng Thái Minh vươn tay kéo lấy cô gái. “Vâng, vâng chị Minh Nguyệt. Trong lòng của cô gái đối diện với Nam Cung Minh Nguyệt có chút thấp thỏm. “Vậy tại sao chúng ta đã đợi ở chỗ này mấy ngày rồi mà vẫn không thấy bóng dáng người nào?” “Một người thực sự yêu thích đua xe sẽ không bao giờ bỏ không xe của mình quá ba ngày cả.” Nam Phương Minh Nguyệt vừa nói vừa cau mày. “Vậy thì em không biết. Dù sao thì người đó chắc chắn vô cùng tài giỏi, anh ta nhất định có thể giúp được chị.” Đồng Thái Minh lắc đầu, “Cậu kiểm tra biển số xe chưa, có tìm kiếm được thông tin gì không?” Nam Cung Minh Nguyệt hỏi. “Không có! Bởi vì không cần thiết.” Đổng Thái Minh lắc đầu nói: “Đám người chúng ta có ai không biết rằng, khi đua xe sẽ không bao giờ dùng biển số thật?”
Nam Cung Nguyệt nghe xong thì gật đầu, “Hừ” một tiếng nói: “Ngược lại, chị đây muốn xem xem, cái tên lái chiếc xe Santana kia, rốt cuộc là người hay là ma!” “Cái người cậu nói là vô cùng tài giỏi ấy, rốt cuộc là có hay không.”
Ngay khi Nam Phương Minh Nguyệt nói xong, tiếng vang trên con đường rộng rãi làm anh ta đột nhiên nhớ đến tiếng gầm của một động cơ xe lao vun vút trên đường. “Chị họ! Anh ta, anh ta, anh ta đến rồi. Âm thanh này không thể nào sai được!”
Đồng Thái Minh lập tức quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Nam Cung Minh Nguyệt không nói lời nào, mím chặt môi, nhìn về phía xa. “Brum!”
Một luồng ánh sáng chói lóa đột nhiên chiếu thắng vào mặt bọn họ.
Nam Phương Minh Nguyệt hơi nheo mắt. Chiếc đèn pha này chắc chắn không phải thứ mà Santana bình thường có thể có được. E rằng cặp đèn pha đã nâng cấp này cũng phải có giả trị lên đến năm con số. “Brum!”
Động cơ không ngừng gầm rú, giống như một con hổ dữ tợn trong bóng tối đang lao nhanh về phía bên này. “Chị họ, chính là anh ta, chính là chiếc xe Santana này.”
Đồng Thái Minh gấp gáp hét lên. Đôi mắt mang theo sự sùng bái nhìn chiếc Santana từ xa kia đang lao tới gần. “Ngăn anh ta lại!” Nam Phương Minh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, “Hừ” lạnh một tiếng.