nghìn pháo hoa cùng nhau nở rộ, gây ra động tĩnh không nhỏ, không khác gì là bom nguyên tử nổ tung.
Rất nhiều người đều từ bên trong khách sạn chạy ra, nhìn về phía xung quanh, gương mặt tràn đầy khiếp sợ.
Ở tầng cao nhất, trong phòng khách VIP, người nhà họ Kim đang ngồi ở đó, thông qua cửa sổ sát mặt đất, bọn họ nhanh chóng nhìn ra được cảnh tượng bên ngoài.
Tất cả mọi người nhà họ Kim đều đi đến chỗ cửa sổ sát mặt đất, vẻ mặt sợ hãi nhìn ra bên ngoài.
Chỉ có sắc mặt của Kim Ngọc Dung là vô cùng khó coi, trong mắt tràn đầy tơ máu.
"Không! Những thứ này vốn dĩ nên thuộc về tôi, nên thuộc về tôi!”
"Anh Cao là của tôi! Sính lễ là của tôi, những pháo hoa này cũng thuộc về tôi! Mọi thứ đều là của tôi!”
Kim Ngọc Dung tức giận hét lên, cả người giống như một kẻ điên.
"Ngọc Dung, em vẫn nên chấp nhận số phận đi, những thứ này đều là của chị họ Tuyết Mai” Có người lập tức trả lời.
Hiện tại rất rõ ràng, Kim Tuyết Mai mới chính là người phụ nữ của Cao Phong, mà thân phận của Cao Phong lại bất phàm như thế, mọi người muốn nịnh bợ một nhà Kim Tuyết Mai còn chưa kịp đây.
Có ai vào lúc này lại đi ngu ngốc giúp đỡ Kim Ngọc Dung chứ?
"Tôi sẽ không cam chịu số phận! Hoặc là Cao Phong căn bản không phải là anh Cao, nhất định anh Cao còn chưa đến đây!”
“Đám các người đều là những kẻ ngốc, ha ha ha! Đều là kẻ ngốc, làm sao Cao Phong có thể là anh Cao được cơ chứ!” Tóc tai Kim Ngọc Dung bù xù giống như một kẻ điên vậy.
Người nhà họ Kim nhìn thấy cảnh này đều lắc đầu ngán ngẩm, Kim Ngọc Dung này đã tẩu hỏa nhập ma rồi, không có thuốc nào cứu được nữa.
Bên dưới khách sạn quốc tế New Island, càng ngày càng có nhiều người đi ra.
Ngước mắt nhìn lên, bất kỳ nơi nào mà mắt thường có thể nhìn thấy đều ngập tràn pháo hoa nở rộ.
Nhiều pháo hoa như thế, giống như phủ kín bầu trời, khắp nơi đều là pháo hoa.
“Ôi, chắc hẳn phải tốn một số tiền lớn lắm đây!"
Trong đám người không ngừng vang lên tiếng hít vào một hơi lạnh.
"Đây nhất định là do người đã bao trọn khách sạn này làm, vì sao anh ấy lại làm như vậy nhỉ?”
"Tôi luôn cảm thấy vị cậu ấm thần bí kia, giống như muốn tổ chức một buổi thổ lộ vô cùng hoành tráng, nhưng vì sao còn chưa nhìn thấy nhân vật chính lên sàn?”
"Đúng thế, không thấy nam, cũng chẳng thấy nữ, rốt cuộc vị cậu ấm nhà giàu kia muốn làm gì?”
Mọi người sôi nổi bàn tán, cho đến tận bây giờ, mọi người còn chưa biết, tất cả những việc này đều là do Cao Phong làm ra.
Bởi vì lúc Cao Phong đi lên tầng cao nhất của khách sạn, anh đương nhiên sẽ dùng thang máy VIP, dĩ nhiên bọn họ không nhìn thấy Cao Phong.
Lúc những người ở đây không ngừng sợ hãi thán phục, sôi nổi bàn tán, bỗng nhiên có người ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua tầng cao nhất của khách sạn.
"Này, hình như nơi đó có người kìa?" Có người ngạc nhiên kêu lên.
Mọi người vội vàng nhìn theo phía ngón tay anh ta đang chỉ.
Trong nháy mắt, rất nhiều người đều ngước nhìn lên sân thượng của khách sạn, thấy được bóng dáng của hai người.
Giờ phút này trên sân thượng, rất khó bị người ta xem nhẹ, hơn nữa còn có rất nhiều đèn với đủ loại màu sắc.
Cao Phong và Kim Tuyết Mai cứ như thế đứng ở trên sân thượng của khách sạn, quên mình ôm hôn nhau, dường như cả thế giới đều bị bọn họ lãng quên.
"Thật sự có người? Ôi trời, đó không phải là vị cậu ấm nhà giàu thần bí đấy chứ?”
"Khoan đã, cô gái kia, làm sao giống với Kim Tuyết Mai của nhà họ Kim vậy nhỉ?”
"Chính là cô ấy, hôm nay cô ấy mặc bộ trang phục này mà, sao cô ấy lại ở nơi đó, còn ôm một người đàn ông xa lạ, chẳng phải cô ấy đã kết hôn rồi sao?”
"Mấy người có ngốc không vậy, người đàn ông kia chính là Cao Phong đấy, chính là cái tên đàn ông rác rưởi Cao Phong!”
"Cái gì!"
Chỉ trong nháy mắt, mọi người đã vô cùng khiếp sợ.
Đôi nam nữ đang ở trên sân thượng của khách sạn lại chính là Cao Phong và Kim Tuyết Mai ư?
Không phải hai người bọn họ là trò cười của toàn thành phố Hà Nội này à? Tất cả người Hà Nội đều xem hai người đó như trò cười.
Nhất là Cao Phong kia, anh ở rể nhà họ Kim ba năm, suốt ba năm bị người ta gọi là phế vật.
Nhưng lúc này, người được gọi là phế vật, là rác rưởi kia, thế mà lại leo lên đỉnh vinh quang, giẫm lên đỉnh đầu tất cả mọi người, ở trên sân thượng, ôm hôn với Kim Tuyết Mai?
Giống như đang tuyên bố tình yêu của bọn họ với toàn thế giới này.
Chẳng lẽ toàn bộ khách sạn quốc tế New Island là do Cao Phong bao trọn?
Chẳng lẽ cơn mưa pháo hoa kia cũng là do Cao Phong làm ra?
Việc này quả thật khiến cho người ta không thể tin được, đây thật đúng là quá hoang đường rồi.
"Tôi bỗng nhiên nhớ tới, ba năm trước, cũng chính vào ngày này, hình như là lúc Cao Phong đến nhà họ Kim ở rể?"
"Nói cách khác, hôm nay chính là kỷ niệm ba năm ngày cưới của Kim Tuyết Mai?"
"Không, tôi vẫn cảm thấy không thực tế cho lắm, Cao Phong ấy mà, chẳng phải anh ta là một tên rác rưởi ư, hoang đường! Không thể tin được.”
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Nhưng cho dù bọn họ tin hay không tin, đều không thay đổi được bất kỳ chuyện gì.
Giống như lúc này, cho dù bọn họ có muốn hay không, Cao Phong đều đứng trên đỉnh đầu của bọn họ, giống như một bậc đế vương, nhìn xuống toàn bộ thành phố Hà Nội.
thoáng qua, anh ta đã có thể nhận ra được, người đàn ông kia chính là Cao Phong.
Chỉ là anh ta không nghĩ đến mình lại gặp Cao Phong ở đây, hôm nay còn là kỷ niệm ba năm ngày cưới của Cao Phong.
Nhìn thấy Cao Phong và Kim Tuyết Mai ôm hôn nhau, Vũ Hoàng Minh càng thêm giận dữ, anh ta chỉ hận không thể trực tiếp cầm súng xông lên, xử lý Cao Phong.
"Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của anh đúng không, hôm nay, tôi sẽ tặng cho anh một món quà lớn” Trong mắt Vũ Hoàng Minh hiện lên tơ máu, nhìn rất âm u, giống như một con thú điện.
"Anh Vũ, anh muốn đối phó với Cao Phong à?" Một người đi theo bên cạnh anh ta, hỏi.
"Anh ta có tư cách để tôi phải ra tay đối phó ư? Tôi chỉ muốn tặng anh ta một phần quà thôi, phần quà này, chắc chắn anh ta sẽ thích.”
"Ô, không, có lẽ anh ta sẽ không thích, chẳng qua chỉ cần tôi thích là được rồi!" Vũ Hoàng Minh cười lạnh không thôi.
"Anh Vũ! Hiện tại, hình như Cao Phong này có chút bản lĩnh, có nên dừng lại không?” Phan Thanh Huy ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ Vũ Hoàng Minh.
"Câm miệng! Đồ rác rưởi!"
Vũ Hoàng Minh đột nhiên quay đầu nhìn Phan Thanh Huy, mắt Vũ Hoàng Minh đỏ ngầu, giống như dã thú nhìn chằm chằm Phan Thanh Huy.
Phan Thanh Huy bị dọa cho run rẩy, vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói thêm gì nữa.
"Nếu như khi đó anh ngăn được Cao Phong lại, tôi đã sớm chơi nát anh ta rồi!"
"Để anh dẫn theo mười mấy người đi đến ngăn cản anh ta, thế mà lại bị người ta đánh cho như chó, anh còn mặt mũi gì nói chuyện trước mặt tôi nữa?”
"Còn có, tôi không quan tâm Cao Phong có thân phận gì, cho dù anh ta có là cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh đi chăng nữa, đến mảnh đất Hà Nội này cũng phải thành thật cho tôi!”
"Nhớ kỹ, ở cái thành phố Hà Nội này, có Vũ Hoàng Minh tôi ở đây, những kẻ khác đều phải ngoan ngoãn nằm sấp!”
Vẻ mặt Vũ Hoàng Minh hung dữ, lời nói càng thêm âm độc, khiến cho Phan Thanh Huy và mấy tên đàn em đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.