"Anh Cao, chiếc xe này, đúng là ông Trương đây đã mua rồi." Lâm Hân nhỏ giọng nói.
Cao Phong thờ ơ nhìn hai người một chút, sao đó nói: "Vậy tôi đổi chiếc khác."
"Đổi một chiếc khác? Anh cho là đang mua xe đạp đó à? Đây là của hàng 4S BWM, BWM biết chứ? Chỉ bằng anh?" Bà Lưu cười.
Cao Phong căn bản không để ý lời bà ta mà quay người hướng tới phía vừa đi.
"Đứng lại! Sờ xe chúng tôi xong liền muốn đi?" Bà Lưu bước tới chặn đường Cao Phong lại.
"Tránh ra, đừng tự tìm phiền phức cho bản thân." Cao Phong lạnh lùng lườm bà Lưu một cái.
Bà Lưu sững sờ, sau đó bật cười: "Tìm phiến phức? Hôm nay tôi còn muốn tìm anh gây chuyện đấy!"
"Tên ăn mày bẩn thỉu, sờ xe của người ta xong thì muốn đi? Việc hôm nay chưa xong đâu!"
"Xe của bà? Xe của bà vì sao không lái đi?" Cao Phong khẽ nhíu mày. Mình vốn không muốn gây chuyện thị phi, nhưng người này quá mức hung hổ dọa người.
"Anh Cao, bọn họ đã thanh toán tiền cọc, cho nên có quyền ưu tiên mua chiếc xe này" Lâm Hân giải thích.
"Đã nghe chưa? Quyền ưu tiên mua! Đây chính là đặc quyền! Là thứ mà tên ăn mày như anh mãi mãi cũng không được hưởng thụ!" Bà Lưu vênh váo nhìn Cao Phong.
"Ha ha, loại quyền ưu tiên mua này, tôi đúng là không cần."
"Bởi vì chiếc xe này, tôi mua!" Cao Phong cười mỉa một tiếng, nhìn về phía Lâm Hân.
Nếu bà Lưu này cứ nắm lấy anh mãi không buông thì anh cũng không ngại cho bà ta một bài học.
Bà Lưu cười: "Anh cho mình là ai? Chúng tôi đã thanh toán tiền cọc, có biết tiền cọc không? Xe này là của chúng tôi, anh có tư cách gì mà mua?"
"Lại nói, coi như chúng tôi tặng cho anh thì anh cũng không mua nổi đâu! Không phải là muốn bán thận mua xe đấy chứ, ha ha!"
"Tiền gửi cũng không phải tiền đặt cọc, có lẽ là bà đã có hiểu lầm gì với hợp đồng rồi." Cao Phong nghiên ngẫm cười một tiếng.
"Cút đi tên ăn mày, anh cho rằng anh thì tính là gì?" Bà Lưu tức tối gào thét.
"À, bà Lưu, đúng là như vậy. Tiền gửi và tiền đặt cọc không giống nhau. Tiền cọc mới làm vấn đề cố định, còn tiền gửi chỉ có thể coi là đặt trước."
"Sau khi giao tiền gửi xong thì bà thanh toán xong xe là có thể lấy, nhưng trước khi bà trả đủ thì đại lý chúng tôi vẫn có quyền mua bán."
"Những điều này đã viết rõ trên hợp đồng." Lâm Hân lịch sự nói với bà Lưu.
Cả hai người có chút ngẩn ra, tranh thủ lấy hợp đồng ra xem thì đúng là như vậy.
"Cho nên, các người bây giờ đã thanh toán số còn lại chưa?" Cao Phong nhìn hai người.
Sắc mặt cả hai đều có chút xấu hổ, số dư còn tận một tỷ nữa, sao có thể tùy tiện lấy ra được?
"Chúng tôi, chúng tôi lại giao thêm ba trăm triệu nữa, hoặc là làm theo giai đoạn được không?" Ông Trương nhìn về phía Lâm Hân.
"Không có cơ hội nữa, chiếc xe này, tôi giao tiền cọc." Không đợi Lâm Hân nói, Cao Phong lạnh lùng đáp lại.
"Anh! Một tên ăn mày như anh mà cũng có thể giao tiền cọc mua xe?" Ông Trương nhịn không nổi, chỉ vào Cao Phong mà kêu lên.
Bà Lưu thì không ngừng cười mỉa, mặc dù mình không trả nổi số dư, nhưng cũng có thể lấy ra một nửa.
Cái tên Cao Phong này cùng với ăn mày chẳng khác, anh ta lấy gì mà đòi mua chiếc xe BWM cả tỷ bạc?
Các nhân viên tiếp thị khác và cả giảm đốc kinh doanh đều thờ ơ nhìn bọn họ.
Nếu loại người như Cao Phong có thể mua nổi chiếc xe hơi sang trọng này thì đại lý ô tô của bọn họ không biết sẽ tăng doanh số gấp mấy lần nữa.
"Bộp."
Cao Phong không để ý tới bọn họ, chỉ mang túi tiền đến, thuận tay kéo khóa ra.
"Âm!" Cao Phong đặt túi tiền lên nắp xe ô tô, ánh mắt mọi người đều nhìn sang.
"Soạt..."
Ba lô vừa mở ra, đồ bên trong cũng hiện ra.
Một chồng lại một chồng tiền polime xanh cứ như vậy rơi trên nắp xe, còn rơi cả xuống đất...
Cọc tiền vẫn còn được niên phong chỉnh tề, vừa nhìn là biết mới lấy từ ngân hàng ra.
Một bó là một chục triệu, trong túi này, có ít nhất là gần hai trăm bó.
Tất cả đều chấn kinh!
Hai vợ chồng bà Lưu, Lâm Hân và tất cả các nhân viên trong đại lý đều há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi nhìn những cọc tiền màu xanh kia.
Chẳng ai ngờ rằng, trong chiếc túi nát của Cao Phong lại có nhiều tiền mặt như vậy!
Anh chỉ lái xe điện thôi, trên người quần áo còn chưa tới năm trăm nghìn!
Sao anh có thể cứ như vậy, tùy tiện lấy ra cả tỷ tiền mặt?
Tất cả đều kinh hãi trong lòng tới không thốt lên lời, cả đại lý giống như nghĩa địa nửa đêm canh ba vậy, lặng ngắt như tờ.
Ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Đặc biệt là bà Lưu và ông Trương, sắc mặt vô cùng đặc sắc.
Những bó tiền cả chục triệu rơi xuống giống như biến thành mấy trăm cái tát, hung hăng vả đôm đốp trên mặt họ.
Trước đó, bọn họ luôn miệng nói Cao Phong là tên ăn mày. Nhưng bây giờ tên ăn mày lấy ra cả tỷ bạc, mà một tỷ này ngay cả bọn họ đều không bỏ ra nổi.
Như vậy chẳng phải nói, bọn họ ngay cả tên ăn mày cũng không bằng?
"Chỗ này, đủ chưa?" Cao Phong lạnh lùng nói.
"Đủ, tuyệt đối đủ! Anh Cao, bây giờ tôi có thể làm cho anh!" Giám đốc kinh doanh trước đó chạy chậm tới, cười rạng rỡ nhìn Cao Phong.
Sắc mặt Lâm Hân tối sầm lại, muốn nói gì lại thôi. Dù sao cô cũng không dám đoạt khách với giám đốc.
Tuy nói Cao Phong là khách do cô tiếp đãi, nhưng trong đại lý xe ô tô này, giám đốc kinh doanh lại là cấp trên của cô.
"Có liên quan gì tới anh? Là cô ấy tiếp tôi." Cao Phong lạnh lùng lườm tên giám đốc một chút.
"Ấy, anh Cao, ai làm mà chẳng giống nhau. Tôi còn có thể cho anh thêm một vài ưu đãi..." Tên giám đốc kinh doanh nhỏ giọng nói.
Lâm Hân nghe vậy thì càng thêm thất vọng. Giám đốc kinh doanh chính là như vậy mà đoạt khách, vì anh ta có quyền cho khách hàng một vài chính sách ưu đãi.
Dù sao ai làm cho khách đều giống nhau, nhưng giám đốc còn có thể ưu đãi giảm mấy triệu thì đương nhiên phải để quản lý làm.
Các nhân viên tiếp thị khác lại tiếp tục cười trên nỗi đau của người khác, vốn dĩ trong lòng thấy Lâm Hân sắp bán được hàng thì liền ghen ghét.
Bây giờ tình hình đảo ngược, Lâm Hân sắp uống công một trận, trong lòng bọn họ thoải mái không ít.
"Ha ha, ưu đãi? Không cần, tôi chỉ cần cô ấy làm."
Cao Phong cười mỉa, đưa tay chỉ Lâm Hân.
Lâm Hân ngẩn cả người, giám đốc thì ngây ra.
Còn có khách hàng không muốn được ưu đãi? Mấy triệu cũng là tiền đó!
"Anh Cao, tôi cảm thấy ai làm cho anh cũng giống nhau. Như này, tôi giảm cho anh ba mươi triệu, thế nào?" Giám đốc kinh doanh cắn răng nói.
"Ngoại trừ cô ấy làm thì người khác tôi không mua." Cao Phong lạnh lùng nói.
Nháy mắt giám đốc kinh doanh nghẹn lời, vội vàng cười lui sang một bên.
Lâm Hân nếu làm xong đơn của anh cũng có thể trích phần trăm, mặc dù không nhiều nhưng còn hơn là không!
Bây giờ Cao Phong là thần tại, thần tài sao có thể đắc tội?
Anh Cao, anh." Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Hân nở rộ. Người đàn ông này đúng là khác biệt, có một loại ma lực làm cho người ta không cách nào ngăn cản được.
Vung tiền mấy tỷ chưa nói, còn giữ vững nguyên tắc của mình, quả là hiếm có.
"Làm đi, tôi phải nhanh chóng lái xe." Cao Phong khoát tay nói.
"Không được! Chúng tôi có quyền ưu tiên mua xe. Xe này là của chúng tôi, bây giờ chúng tôi thanh toán luôn!" Bà Lưu luống cuống nói.
Mắt thấy chiếc xe vốn nên là của mình, nhưng bây giờ lại bị một tên ăn mày như Cao Phong mua, bà ta làm sao có thể bằng lòng?
"Chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, bỏ ra tỷ bạc thì có là gì, cho là chúng tôi không có à?"
"Ngậm miệng!" Không làm cho người ta ngờ tới chính là, ông Trương lại ngăn cản bà Lưu.
Không đợi bà Lưu nói tiếp, ông Trương lại kéo bà ta qua một bên, cười rạng rõ nhìn Cao Phong.
"Anh Cao, anh tuyệt đối đừng chấp nhặt với bà ấy. Xe này nếu anh thích thì chúng tôi sẽ đổi một chiếc khác."
"Chúng ta đi thôi, đi thôi."
Sau khi nói xong, ông Trương không đợi Cao Phong trả lời mà cưỡng ép kéo bà Lưu đi khỏi đại lý ô tô.
Một đám nhân viên trong đại lý đều có chút ngơ ngác, không hiểu vì sao ông Trương lại biến thành người khác như vậy.
"Ông thả tôi ra, mấy trăm triệu chúng ta mượn là được rồi. Chúng ta cứ như vậy bị một tên ăn mày chèn ép à?" Bà Lưu ra tận bên ngoài uất hận nói.
Ông Trương cười mỉa một tiếng, nói: "Mẹ nó, bà muốn tìm đường chết thì đừng có lôi tôi theo. Bà biết anh ta là ai không?"