RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Một câu nói kia của Kim Ngọc Dung, giống như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng trên mặt hồ phẳng lặng.

Tất cả mọi người đều nhìn sang, để xem Kim Tuyết Mai sẽ trả lời như thế nào.

Bởi vì bất kỳ một câu nói nào của Kim Tuyết Mai đều có thể khiến bọn họ đưa ra phán đoán, phán đoán xem rốt cuộc Cao Phong có thân phận gì.

Kiều Thu Vân nghe thấy người khác mắng con gái của mình như thế, đương nhiên trong lòng của bà ấy sẽ cảm thấy rất khó chịu, cho nên lúc này bà ấy muốn lên tiếng.

Chỉ là Kim Tuyết Mai cho bà ấy một ánh mắt, ngăn Kiều Thu Vân lại.

Vào thời điểm này, Kim Tuyết Mai giống như biến thành một người khác, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ.

Không! Khí thế này, tuyệt đối không cách nào giả bộ được.

Chỉ có thể nói, đây vốn dĩ chính là tính cách của Kim Tuyết Mai, trong xương tủy của Kim Tuyết Mai, cô là một người vô cùng quật cường.

Chẳng qua trước kia, bởi vì Cao Phong, cộng thêm gia đình cô không được bà cụ Kim coi trọng, vì thế có rất nhiều chuyện, Kim Tuyết Mai đều nhẫn nhịn.

Nhưng bây giờ không giống như thế nữa.

Kim Tuyết Mai cô không phải là không có gì cả, cô có Cao Phong - người đàn ông cường đại kia làm hậu thuẫn.

Có người đàn ông cường đại đó ở bên cạnh, cho dù bà cụ Kim vẫn không chào đón gia đình Kim Tuyết Mai, Kim Tuyết Mai vẫn có đầy đủ sức mạnh.

Cho nên từ nay về sau, đối mặt với sự khiêu khích và trào phúng, Kim Tuyết Mai sẽ hoàn trả lại hết.

Cô biết Cao Phong lười so đo với người bên ngoài, nhưng Kim Tuyết Mai cô sẽ không để cho bọn họ tiếp tục tùy ý trào phúng nữa.

"Cướp ư? Cao Phong, anh ấy là người đàn ông của chị!” Đối mặt với những lời mắng chửi của Kim Ngọc Dung, sắc mặt Kim Tuyết Mai lạnh lẽo như băng giá lạnh lùng trả lời.

Kim Ngọc Dung cô nói tôi cướp người đàn ông của cô, tôi cướp người đàn ông nào của cô chứ?

"Ba năm trước đây, Cao Phong và chị đã đi đăng ký kết hôn, về mặt pháp luật, bọn chị là vợ chồng hợp pháp, chị cướp người đàn ông của em khi nào chứ?” Kim Tuyết Mai đi lên một bước, lặp lại một lần nữa.

Giờ phút này đây, Kim Tuyết Mai bộc phát khí thế cường đại, khiến cho trong lòng mọi người nhà họ Kim cảm thấy run sợ.

Lúc này, Kim Ngọc Dung nghẹn lời, Kim Tuyết Mai và Cao Phong là vợ chồng hợp pháp, đây là sự thật mà không người nào có thể phản bác được.

Cho dù hiện tại ở nhà họ Kim, người nắm quyền lực cao nhất là bà cụ Kim cũng tuyệt đối không cách nào phản bác một câu.

Bọn họ là vợ chồng được pháp luật thừa nhận, Kim Ngọc Dung cô thì tính toán là gì chứ?

"Không! Vậy chị hãy nói cho tôi biết, Cao Phong không phải là anh Cao, không phải là anh Cao ở thành phố Hồ Chí Minh có đúng không?" Kim Ngọc Dung lại hỏi tiếp.

Ánh mắt mọi người nhà họ Kim cũng nhìn về phía cô, vấn đề này, chính bọn họ cũng muốn biết.

"Chuyện này liên quan gì đến em chứ?” Kim Tuyết Mai mỉm cười.

Kim Ngọc Dung luôn tự cho mình là đúng, cô ta quá tự luyến, nhưng hôm nay, Kim Tuyết Mai sẽ không cho cô ta một chút mặt mũi nào.

"Kim Tuyết Mai, chị đừng có mà giả bộ, nếu như Cao Phong thật sự là anh Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, như vậy trước đó 18 tỷ sính lễ kia, tại sao không đến trên tay chị?”

"Nếu như cậu ta thật sự là anh Cao, vậy phần sính lễ này, nhất định là đưa cho em đúng không? Em lấy ra cho cả nhà nhìn xem nào?” Kim Hồng Vũ dừng một chút, sau đó đi lên một bước, cười hỏi.

Tất cả mọi người nhà họ Kim đều khẽ gật đầu, Kim Hồng Vũ nói không sai.

Hiện tại hai tay Kim Tuyết Mai trống trơn, ngoại trừ mấy đóa hoa hồng thì không còn thứ nào khác.

Nào có bóng dáng 18 tỷ lễ hỏi?

Trên mặt người nhà họ Kim đều là vẻ nghiền ngẫm, chỉ cần Cao Phong không phải là anh Cao ở thành phố Hồ Chí Minh thì mọi việc đều đơn giản, bọn họ cũng không cần thiết phải sợ như thế.

Chẳng qua, vẻ mặt của Kim Tuyết Mai không chút thay đổi nào.

Cao Phong có phải là anh Cao ở thành phố Hồ Chí Minh hay không thì sao chứ?

Ít nhất Cao Phong của hiện tại, ít nhất Cao Phong của hôm nay, là sự tồn tại mà mọi người phải ngước đầu lên để nhìn.

"Không lấy ra được đúng không? Xem ra tuy Cao Phong cũng họ Cao, nhưng không có nghĩa cậu ta chính là anh Cao ở thành phố Hồ Chí Minh! Hoặc có lẽ, Cao Phong cậu ta chuẩn bị đưa phần sính lễ này cho người khác? Ha ha ha!”

Kim Hồng Vũ cười to, sau đó, anh ta tiếp tục nói: “Chẳng qua anh cảm thấy, khả năng lớn nhất chính là, Cao Phong bao trọn khách sạn quốc tế New Island này, chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.”

Tuy Kim Hồng Vũ không biết vì sao Cao Phong lại làm được như thế, nhưng anh ta chỉ cần biết Cao Phong không phải là anh Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, anh ta vẫn dám tiếp tục đối phó với Cao Phong.

“Ít nhất anh ấy có thể bao trọn khách sạn này, tên phế vật trong miệng anh làm được điều đó, nhưng liệu bản thân anh có thể làm được không?” Kim Tuyết Mai lẳng lặng chờ Kim Hồng Vũ nói xong, cô lạnh nhạt nói.

Một câu nói này, trực tiếp làm cho Kim Hồng Vũ nghẹn họng.

Khách sạn quốc tế New Island này, sao có thể nói bao trọn là bao trọn?

Kim Hồng Vũ anh còn chưa có thực lực này.

"Nếu anh đã không làm được, vậy thì đừng nói người khác là phế vật hay rác rưởi, chẳng phải bản thân anh, ngay cả một tên phế vật cũng không bằng đó ư?" Lúc này đây, vẻ mặt Kim Tuyết Mai không biểu tình, giọng điệu của cô càng thêm sắc bén.

Không còn cách nào khác, những lời cô nói ra, người bên ngoài không có cách nào phản bác.

Sắc mặt Kim Hồng Vũ trắng bệch như tờ giấy, chính anh ta cũng không tìm ra được từ ngữ nào thích hợp để đáp trả lại Kim Tuyết Mai.

Vào giờ phút này đây, Kim Tuyết Mai không chỉ có khí thế cường đại, ngôn từ càng thêm sắc bén, một câu nói trúng tim đen.

"Cháu chỉ muốn nói với mọi người một lần cuối, Cao Phong, anh ấy là người đàn ông của cháu, cả đời này đều là như thế!”

"Anh ấy không thua kém bất cứ ai, sau này, nếu như để cho cháu nghe được bất kỳ ai nói anh ấy là phế vật gì đó, cháu sẽ lấy thân phận tổng giám đốc của xí nghiệp Kim Thiên để sa thải người đó khỏi công ty.”

Sau khi Kim Tuyết Mai nói xong những lời này, cô xoay người, dự định rời đi.

Cao Phong vẫn còn đang chờ cô ở quán mì, cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ này.

"Tuyết Mai.” Bà cụ Kim vẫn luôn không nói gì, vào lúc này lại bỗng nhiên lên tiếng gọi Kim Tuyết Mai.

Đối với bà cụ Kim, Kim Tuyết Mai vẫn khá tôn trọng, dù sao đây cũng là trưởng bối lớn nhất trong nhà.

Cho dù trong lòng cô có oán hận, nhưng cô vẫn sẽ tuân thủ hiếu đạo.

"Bà nội, bà có chuyện gì không ạ?"

Giọng điệu của Kim Tuyết Mai mang theo tôn kính.

Bà cụ Kim nhìn thấy dáng vẻ này của Kim Tuyết Mai, trong lòng có chút vui vẻ.

Trước đó bà ta nhìn thấy dáng vẻ cường thế của Kim Tuyết Mai, ngay cả bản thân bà cụ Kim cũng bị hoảng sợ.

Vì thế, vừa rồi trong lòng bà ta còn đang suy nghĩ, nếu như Kim Tuyết Mai thật sự không nể mặt mũi bà ta, đối với tiếng gọi này của bà ta, cô không chút để ý.

Như vậy, bà ta thật đúng là không có biện pháp nào, Cao Phong thể hiện ra thực lực của mình, bà cụ Kim thật sự không dám tùy tiện nhăn mặt nữa.

"Chuyện đó, Tuyết Mai à, bà muốn hỏi cháu, Cao Phong và cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh kia, rốt cuộc có quan hệ gì?” Bà cụ Kim muốn nghe chính miệng Kim Tuyết Mai nói ra đáp án.

Tuy suy đoán của Kim Hồng Vũ cũng có phần đúng, nhưng bà cụ Kim vẫn muốn nghe chính miệng Kim Tuyết Mai trả lời.

Kim Tuyết Mai dừng lại một chút, sau đó cô nói: “Bà nội, Cao Phong không phải là cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, anh ấy chỉ là một người bình thường mà thôi, đó là sự thực."

"Vậy sao cậu ta có thể... Bao trọn toàn bộ khách sạn quốc tế New Island này, còn mở tiệc chiêu đãi toàn thành phố?”

"Cậu ta... Lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Bà cụ Kim vẫn nghĩ mãi không rõ.

"Bà nội, cháu cũng không biết, nhưng cháu biết, mọi chuyện Cao Phong làm đều không nhằm vào nhà họ Kim, điểm này, bà nội yên tâm đi!”

"Nếu như không còn việc gì nữa, cháu xin phép đi trước, mọi người ăn uống tự nhiên, Cao Phong sẽ trả tiền.”

Kim Tuyết Mai gọi vợ chồng Kiều Thu Vân đi, sau đó nói với mọi người.

Ba người chuẩn bị đi xuống lầu.

"Kim Tuyết Mai, chị giả bộ gì chứ? Một nhà chị giả bộ làm cái gì?” Kim Ngọc Dung đột nhiên lớn tiếng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi