RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1101

Ánh trăng ở chân trời xa xôi kia đã không thấy đâu nữa, càng không thấy được nửa đốm nhỏ nào.

Khắp bầu trời vô cùng u ám, làm cho người ta có một loại cảm giác áp lực không gì sánh được.

Lúc này, Myanmar Tam Giác Vàng, vị trí mà bọn Quân phiệt Sotun nắm trong tay tên là MaeSai.

Quân phiệt Sotun phát triển ở khu vực Tam Giác Vàng đã hơn mười năm, tướng sĩ dưới trướng có hơn sáu mươi ngàn người, xấp xỉ tới con số khổng lồ bảy mươi ngàn người.

Trải qua quá trình phát triển nhiều năm như vậy, ông ta đã hình thành một cái lông riêng của minh, liên kết với toàn bộ sản nghiệp.

Khai thác cây anh túc, kiếm chác món lợi kếch sù, kiếm tiền mua sắm trang bị, tiếp tục chiêu mộ binh sĩ.

Sau đó dẫn những người này tiếp tục đi chiếm hữu địa bàn phi pháp, lại tiếp tục tranh chiếm vùng miền, lại mua sắm trang bị tốt rồi đi chiêu mộ binh sĩ.

Một khuôn mẫu này, hình thành một vòng tuần hoàn.

Thực lực của ông ta, đương nhiên cũng lớn mạnh lên không ngừng.

Binh hùng tướng mạnh, không người nào dám trêu chọc tới.

Nhưng mà, quận MaeSai hôm nay lại tràn ngập từng đợt từng đợt tiếng pháo súng.

Vào lúc mười một giờ đêm, tiếng súng ở quận MaeSai cứ vang lên không ngừng, khói lửa chiến tranh thiêu đốt ở khäp nơi.

“Pằng! Pằng! Pằng!”

“Đùng đùng…”

“Rầm! Rầm!”

Mịt mù khói súng, tiếng nổ rung trời.

Bị một đội quân thiện chiến bao vây ngoài quận Mae Sai.

Giương cao ngọn cờ Tập đoàn Phong Hạo, tiếng kèn xung phong vang lên lên.

Đây chính là phong cách tác chiến của tập đoàn Phong Hạo.

Không hề có một lời thoại nào, tao muốn đánh mày thì tao sẽ không cho mày cơ hội mở miệng.

Muốn nói ư? Đợi tao đánh bại mày rồi hẵng nói.

“Con mẹ nó! Lão già Sotun, Long Tuấn Hạo này tới nói cho ông biết thế nào gọi là hoạ từ miệng!”

Long Tuấn Hạo hét lên một tiếng, đạp cửa chiếc xe Hummer rồi ôm lấy một cây tiểu liên phóng xuống xe.

Phụ tá ở bên cạnh lập tức ra hiệu lệnh tác chiến, hàng chục người nhanh chóng vây xung quanh Long Tuấn Hạo để đề phòng súng bản tỉa của kẻ địch.

“Pháo thủ chuẩn bị, mỗi cây súng chống tăng RPG cách nhau 30m, chỉnh góc sáu mươi lăm độ, lên nòng chuẩn bị tác chiến!”

“Trung đội Một, đại đội súng máy lắp đầy đạn, túi đạn đeo lên hết cho tôi!”

“Tập trung hỏa lực tấn công mười phút! Chúng ta sẽ gỡ phòng ngự bên ngoài của lão ta trước.”

Long Tuấn Hạo cầm súng bắn quét một lượt rồi lấy ra bộ đàm tác chiến ra lệnh triển khai đội hình chiến thuật.

“Bùm! bùm!”

Từng cây súng chống tăng RPG bị pháo thủ bản hạ Trên hàng trăm chiếc Hummer, quân sĩ giữ chặt cây súng máy, kế bên là rương đạn đang mở, bình phụ tá đang nối băng đạn với cây súng máy hạng nặng.

Băng đạn súng máy lấp lánh ánh vàng được để đầy ắp cả một chiếc rương lớn.

Ba mười ngàn binh sĩ bao vây lấy toàn bộ quận Mae Sai.

“Lên nòng, bắn!”

Long Tuấn Hạo đứng hiên ngang, ánh mắt hướng về bên trong quận Mae Sai, ra lệnh một cách dứt khoát.

Nói đánh thì phải đánh.

Làm gì có chuyện đàm phán ở đây! Pháo thủ lập tức ôm đạn lên nòng.

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Nòng pháo rung lên liên tục, hàng loạt viên pháo bay đi.2070839_2_25,60 Trên tám mươi viên đạn pháo bay về phía bên trong quận Mae Sai trong phút giây đó.

“Rầm! Bùm! Rầm!”

Những tiếng nổ liên hồi khiến cho mặt đất rung chuyển.

Bên trong quận Mae Sai cũng bắt đầu tràn ra một lượng lớn binh sĩ.

Mười ngàn, ba mười ngàn, năm mươi ngàn! Những người này đều nhảy vào những chiến hào đã được đào sẵn trước đó.

Họ bắt đầu phản công đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi