RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1104

“Văn Phúc!”

Long Tuấn Hạo hét lên, đẩy phụ tá ra khỏi người anh.

Đôi mắt của Long Tuấn Hạo đỏ hoe, anh ôm lấy phụ tá.

Lúc này, đồng phục của phụ tá nhiều nơi đã rách bươm, máu chảy không ngừng.2070840_2_25,60 Nghiêm trọng nhất là vết thương cắt ngang cổ, một dòng máu chảy dài xuống.

“Cái thằng ngu này! Thằng ngu!”

Tay Long Tuấn Hạo run cầm cập che vết thương trên cổ của phụ tá để cầm máu.

Thế nhưng, máu vẫn không ngừng tuôn ra từ các kẽ ngón tay, “Anh Long, có…

Có gì đó không đúng rồi, yêu cầu…

Cứu viện…”

Phụ tá cố gắng nói hết câu rồi ngất lịm đi.

“Bà nó chứ! Thằng ngu này!”

Hai tay Long Tuấn Hạo ôm lấy phụ tá, anh tức giận hét lên.

“Anh Long, quân phiệt Tê Lực ép lên trước rồi! Quân phiệt Sotun cũng bắt đầu phản kích!”

“Anh Long, phía bên phải xuất hiện một đội quân khoảng hai người, họ bắt đầu nổ súng rồi!”

“Bên trái có người, quân số khoảng bốn ngàn, họ cũng bắt đầu nổ súng về phía chúng ta rồi!”

Trong tiếng pháo nổ, từng tin báo một không ngừng truyền tới tai Long Tuấn Hạo.

Hiện tại, phía trước có sáu mươi ngàn người của quân phiệt Sotun, phía sau có quân phiệt Tê Lực khai hỏa đánh lén.

Hai bên trái phải đều có một đội ngũ quân đội nổ súng về phía quân tập đoàn Phong Hạo.

Trước sau trái phải của họ đều bị bao vây.

Tập đoàn Phong Hạo lúc này có chạy đằng trời cũng không thoát được! Ba mươi hai ngàn chiến sĩ tập đoàn Phong Hạo hoảng loạn, sĩ khí tụt giảm.

“Anh Long ơi, làm sao đây…

Chúng ta phải làm sao đây…”

Các chiến sĩ tập đoàn Phong Hạo hiện giờ đêu đang cực kỳ căng thẳng.

“Giết!”

Long Tuấn Hạo đứng lên với đôi mắt đỏ ngầu.

“Con mẹ nó! Ông già chó Sotun muốn nuốt tao, vậy thì tao cũng phải đập gãy hai chiếc răng nanh của lão!”

“Tất cả các chiến sĩ Phong Hạo, hãy nhớ rằng các anh đang chiến đấu vì ai!”

“Hôm nay tôi sẽ nói cho các anh biết, các anh chiến đấu cho Cao Vũ”

“Không sai! Chúng ta đang làm công cho người khác! Nhưng các anh phải nhớ rằng, người đó tuyệt đối không để máu của ai phải chảy oan uổng!”

“Tập đoàn Phong Hạo, thà chết không phục!”Long Tuấn Hạo cầm ngọn cờ tập đoàn Phong Hạo, phất cờ hô to.

“Tập đoàn Phong Hạo, thà chết không phục!”

Những câu nói đó chớp mắt vực dậy vô số sĩ khí.

“Giết cùng tôi! Chiến thuật lưng tựa lưng, không chết không lui!”

“Đạn bắn hết thì tôi sẽ cùng mọi người dùng dao liều với bọn chúng!”

“Con mẹ nó, có chết thì tôi chết chung với các người, sợ cái gì chứ!”

“Nhớ lấy chiến thuật lưng tựa lưng! Nhớ lấy đằng sau là anh em cùng nhau sống chết!”

Long Tuấn Hạo cầm lên một cây Bazooka vác lên vai, một tay nhấc đạn pháo, mạnh mẽ xông lên phía trước.

“Bùm! Âm! Đùng đùng!”

Quận MaeSai xinh đẹp một lần nữa vang lên những âm thanh của cuộc chiến thảm khốc.

Máu tươi, tàn sát, thê chết chiến đấu.

Long Tuấn Hạo dẫn theo ba mươi ngàn tướng sĩ của tập đoàn Phong Hạo ngước mắt nhìn quanh.

Tứ phía của họ đều là kẻ địch.

“Con mẹ nó! Nhìn cho rõ đi nhé, cờ Phong Hạo không ngã, không ai được lùi về sau”

Long Tuấn Hạo hét to một tiếng rồi đưa cờ cho một người khác, bản thân anh tiên phong cầm súng xông lên phía trước.

“Bùm, âm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi