Chương 1112
Tuy nói những người của Long Tuấn Hạo muốn mang toàn bộ vê Thiên Long là có phân không thể thực hiện.
Nhưng dù không thể mang nhiều thì mang ít vân là chuyện có thể.
Những chỗ này, toàn bộ đều là sức mạnh.
Tất cả mọi chuyện đều khiến tâm trạng Cao Phong trở nên hưng phấn.
Toàn bộ sự việc đều trong dự tính của anh.
Ngày mà anh trở về thủ đô Hà Nội đã không còn xa nữa.
Với sức mạnh trong tay Cao Phong hiện giờ, việc lấy được cả Thủ đô Hà Nội, có lẽ đã không còn là chuyện gì khó nữa.
Nếu không phải đứng sau lưng Cao Bằng còn có nhà họ Cao thì hiện giờ Cao Phong đã có thể đánh trở về rồi.
Chính vì suy nghĩ cho sự tồn tại của những người như Cao Anh Hạo, cho nên Cao Phong mới tạm thời ngấm ngâm nhân nhịn.
Anh không trở về thủ đô Hà Nội thì thôi.
Nhưng một khi quay về, chắc chắn phải dùng dao sắc chém loạn để thu phục Hà Nội, tăng cường đưa người xuống phía Nam, lấy được nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng.
“Tuyết Mai, đợi anh.”
“Ngày trở về nhà đã không còn xa nữa rồi.”
Ngón tay Cao Phong kẹp điếu thuốc, ấn bàn phím máy tính.
Sáu giờ chiều, Phòng tập thể hình Thân Phong.
Khúc Đại Minh xử lý xong chuyện trong tay, vừa bước ra đến ngoài cửa.
“Brừm, brừm, brừm!”
“Két, két, két.”
Một loạt tiếng động cơ ầm ï vang lên, trong nháy mắt, mười mấy chiếc ô tô đã được che biển số lại lao đến.
Mười mấy chiếc xe phanh gấp lại, đồng loạt dừng lại trước cửa của Phòng tập thể hình Thân Phong, trực tiếp chặn cứng lại lối ra vào của phòng tập thể hình.
Trong lòng Khúc Đại Minh lập tức trở nên cảnh giác, anh ta ý thức được lùi vê sau vài bước.
“Cạch, cạch.”
Cửa xe mở ra, bước xuống khỏi xe là những thanh niên côn đồ, trong tay mỗi người đều câm theo vật dụng.
Trong môi chiếc xe là có khoảng bốn thanh niên bước xuống, mười mấy chiếc xe là rơi vào khoảng gần năm mươi người.
Gần năm người này, trong tay mỗi người đều câm theo dao, súng hoặc là dùi cui, mặt mày hung dữ.
Một vài người buôn bán và người qua đường xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đều chạy từ trong nhà ra xem náo nhiệt.
“Con mẹ nó! Không phải chuyện của chúng mày, cút vào cho ông.”
Tên thanh niên cầm đầu đội ngũ câm ống thép trên tay, chỉ vào những người buôn bán đó mắng.
Những người buôn bán đó đều bị dọa sợ đến rụt người lại, vội vàng trở về trong quán của mình.
Khúc Đại Minh nhìn thấy cảnh này thì không kịp suy nghĩ quá nhiều, quay người đi thẳng vào trong phòng tập.
“Con mẹ nó! Thằng nhãi kia, mày đứng lại đấy cho tao.”
Tên thanh niên câm đầu đội ngũ lớn tiếng mảng, dẫn theo người đi đến phía bên này.
Khúc Đại Minh nghe thấy tiếng của người thanh niên đó thì không những không giảm tốc độ lại, mà ngược lại còn bước nhanh hơn.
Đối mặt với gần năm mươi thanh niên nhận tiền để làm việc, nếu như anh ta còn không đi thì không phải là dũng cảm mà là đồ ngốc! “Vãi nhái! Mày không nghe thấy lời tao nói à? Lên!”
Tên thanh niên cầm đầu đội ngũ vừa ra hiệu lệnh, lập tức dẫn theo mấy chục người phía sau cùng nhau xông lên.
Lúc cả một nhóm đông người lao đến, trên tay ai cũng cầm theo dao, súng hoặc là dùi cui chạy đến đã tạo nên một loạt tiếng bước chân hồn loạn.
Khúc Đại Minh vội vàng đi vào trong phòng tập, ném luôn chiếc túi trong tay sang một bên, sau đó anh ta đóng cửa Cuốn xuống trước, rồi tiếp đến đóng chặt cả cửa kính lại.
“Cạch”
Lúc cửa cuốn đóng lại đã tạo nên một tiếng động lớn.