Chương 1121
Vũ Hoàng Lê không ngừng gật đầu.
“Đương nhiên là tôi cũng có điều kiện của mình.”
Nói đến đây, Đổng Thái Minh cố ý thể hiện ra dáng vẻ rất nghiêm túc.
Nghe thấy thế, trong lòng Vũ Hoàng Lê có chút căng thẳng, ông ta nhìn sang Đổng Thái Minh, ánh mắt như muốn dò hỏi.
“Nếu như có thời gian, tôi sẽ dạy cậu kỹ thuật lái xe”
Cao Phong lắc đầu bất đắc dĩ trả lời.
“Phi!”
Đổng Thái Minh vừa giả vờ nghiêm túc được một chút, trong nháy mắt vẻ nghiêm túc ấy đã sụp đố, anh ta không nhịn được lập tức bật cười.
“Được, cứ quyết định như vậy nhé anh Vũ.”
Đổng Thái Minh vui vẻ vừa cười vừa nói.
Sau đó hai người ngồi nói chuyện thêm một lát nữa, chào buổi tiệc dám để và thưởng thức đồ cổ chính thức bắt đầu.
Với tư cách là chủ nhà tất nhiên Đổng Thái Minh biết rõ về buổi tiệc này hơn Vũ Hoàng Lê rất nhiều, cho nên anh ta giới thiệu cho hai người biết, những công việc liên quan đến buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cố này.
Buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ này, do hiệp hội đồ cổ của thị trấn bi*n đ*ng tổ chức, phạm vi bao gồm toàn bộ thị trấn biến Đông.
Một vài người yêu thích đồ cổ, đều nhân cơ hội này đến đây quan sát thưởng thức một lần.
Cho dù là những người không thích đồ cổ, cũng mượn cơ hội này đến đây để kết giao tạo mối quan hệ.
Dù sao bữa tiệc này cũng có rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội tham gia, đầy tuyệt đối là một nơi tốt để kết giao quan hệ.
Nói không chừng chỉ dựa vào hai ba câu nói, kiếm được hợp đồng có giá trị vài trăm tỷ.
Cho nên chút việc cỏn con xảy ra vừa rồi, nhiều người đều không đế trong lòng, bọn họ đều vội vàng tranh thủ thời gian để tìm kiếm mục tiêu muốn tạo quan hệ của mình.
“Đợi một lát nữa buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ này sẽ bắt đầu, do một vài người của Thị Trấn bi*n đ*ng thu thập được, rồi mang ra cho mọi người giám định.”
“Hiệp hội đồ cổ có người giám định có uy tín, sẽ xem xét giám định miễn phí cho những người mang đồ cổ đến kia.”
“Nếu có người bằng lòng bán, cũng có thể tiến hành bán đấu giá ngay tại chỗ.”
Đổng Thái Minh sợ Cao Phong nghe không hiểu, cho nên anh ta giải thích cực kỳ cẩn thận, cặn kẽ.
Cao Phong khẽ gật đầu, nhưng cũng không có hứng thú lắm.
“Hi hì, anh Vũ, có phải anh cảm thấy, những thứ đã được định giá lại mang đi đấu giá không thú vị lảm hay không>“
Thấy Cao Phong không hào hứng lắm, Đổng Thái Minh nở nụ cười nói với anh.
“Đúng vậy, những thứ đã được chuyên gia xem xét giám định, còn có thể có giá trị bất ngờ gi?”
Cao Phong khẽ gật đầu.
“Không hẳn là như vậy! Trước lúc chuyên gia xem xét, sẽ có hoạt động đấu thầu!”
Đổng Thái Minh cười thân bí.
“Đấu thầu?”
Cao Phong và Vũ Hoàng Lê cùng hỏi.
“Không sai! Ví dụ như nhà họ Đống chúng tôi lấy ra một món đồ cổ đã cất giữ lâu năm, vốn dĩ là lấy ra để mọi người thưởng thức đánh giá một phen.”
“Qua quá trình này cũng khảo sát khả năng đánh giá của mọi người, nếu thích món đồ ấy thì đến nhà họ Đổng chúng tôi giao dịch, giá cả phù hợp thì mua.”
“Đợi giao dịch sau khi hoàn thành, người của hiệp hội đồ cổ mới tiến hành xem xét giá trị.”
Đổng Thái Minh mỉm cười giải thích.
Vũ Hoàng Lê trầm ngâm một lát sau đó hỏi: “Vậy nếu như nhìn lầm, sau khi người của hiệp hội đồ cổ đánh giá đó chỉ là một món đồ rởm, vậy chẳng phải là thua lỗ sao?”
“Ha ha, Đương nhiên, những chuyện cần có kiến thức chuyên nghiệp này đều có ba phần may rủi, như vậy với khiến người khác cảm thấy hứng thú chứ”
“Nếu như ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã tìm được thứ tốt, hoặc là chỉ do may mắn, kiếm được một thứ gì đó có giá trị cao, như vậy chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
“Hơn nữa sau khi người của hiệp hội đồ cổ nhận định thứ đó là đồ thật, còn có thể tiến hành đấu giá, bán qua tay cho người khác có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Đổng Thái Minh vừa nói trong lòng vừa có chút lâng lâng.