RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1130

Sau khi nói xong, Uông Minh Đức đi thẳng ra khỏi phòng tiệc.

Còn về Cao Phong, ông ta không có ý định muốn nhìn một cái, chứ đừng nói đến chuyện hỏi ý kiến của Cao Phong.

“Mẹ kiếp! Anh Vũ mới là người trong cuộc, vậy mà không hỏi ý kiến của anh Vũ nhà tôi?”

Trong lòng Đổng Thái Minh có chút khó chịu.

“Ha ha, có lẽ trong mắt hắn, nói nhiều một câu với tôi cũng là chuyện lãng phí thời gian.”

Cao Phong nở nụ cười, anh không thèm để ý chút nào.

“Cậu Phong, tất cả khốn cảnh trước mắt, chỉ là tạm thời thôi.”

Vũ Hoàng Lê nhìn Cao Phong một cái, lời ông ta nói có rất nhiều thâm ý.

Cao Phong không nói gì chỉ khẽ gật đầu, ý tứ trong những lời này của Vũ Hoàng Lê, cũng chỉ có hai người bọn họ có thế hiểu được.

Đổng Thái Minh nhếch miệng nói: “Đúng là biết cách “Làm màu”! Trước đó khi chuyện ồn ào thì không ra mặt, cứ phải đợi đến cuối cùng mới đứng ra, đây đúng là phong cách của hiệp hội đồ cổ này.”

“Thứ nhất, có thể tỏ rõ địa vị của bọn họ, thứ hai là muốn để anh Vũ cảm ơn bọn họ đã ra tay giúp đỡ, đúng là tính toán rất khéo.

Đương nhiên Cao Phong cũng có thể nghĩ ra được những vấn đề này, chỉ là anh từ chối cho ý kiến.

“Mày đúng là một thằng rác rưởi chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ, sống dựa vào người khác mà thôi.”

“Tao nói cho mày biết, chuyện này vẫn chưa xong đâu, cứ chờ đấy.”

Dương Tuấn Minh oán hận nhổ một ngụm nước bọt, sau đó lạnh lùng nói một câu rồi dẫn người của anh ta rời khỏi chỗ này.

“Giả vờ giả vịt cái gì chứ, còn nói đến chuyện dựa vào người khác, nếu không có nhà họ Dương anh ta là cái thá gì?”

Đổng Thái Minh không phục lâm bâm một câu. . ngôn tình hoàn Sau đó mọi người lại ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nam Phương Minh Nguyệt do dự một chút, cuối cùng vẫn đến ngôi cùng một chỗ với bọn họ.

Khi Nam Phương Minh Nguyệt vừa ngồi xuống bên cạnh, đám người Cao Phong đã ngửi thấy ngay một mùi hương thơm ngát thanh nhã.

Những người ở trong phòng tiệc đều cho rằng, Nam Phương Minh Nguyệt ngồi chỗ này vì Đổng Thái Minh, cho nên không ai thấy bất ngờ cả.

Cao Phong do dự vài giây, vốn dĩ anh muốn nói lời cảm ơn với Nam Phương Minh Nguyệt, nhưng mà lại không biết mở miệng thế nào.

“Cao Vũ, anh không cần mặt mũi nữa à?”

Nhưng mà một câu này của Nam Phương Minh Nguyệt, trong nháy mắt đã khiến Cao Phong bỏ đi ý nghĩ nói lời cảm ơn.

“Cô bị điên à?”

Cao Phong khẽ nhíu mày, anh thật sự không hiểu nổi, mình đã chọc phải Nam Phương Minh Nguyệt chỗ nào rồi.

“Tôi bị điên? Tôi mời anh tới tham gia bữa tiệc giám định và thưởng thức đồ cố này, anh giả vờ từ chối tôi.”

“Kết quả thì sao, anh chạy tới còn nhanh hơn cả tôi nữa, thế nào? Sốt ruột muốn gặp được tôi không thể chờ nổi nữa à?”

Nam Phương Minh Nguyệt kiêu ngạo giống như một con thiên nga nhỏ, cái cổ trắng như tuyết giơ cao lên, vẻ mặt rất kiêu căng.

Cao Phong sờ lên chóp mũi, chuyện kiểu này đúng là anh không có cách nào giải thích được.

Trước đó làm sao anh nghĩ được, Nam Phương Minh Nguyệt lại mời anh tới một chỗ như thế này.

Bản thân anh còn hẹn với Vũ Hoàng Lê trước rồi.

Cao Phong cho rằng Nam Phương Minh Nguyệt hẹn mình lại muốn đi dạo phố gì gì đó, cho nên đã từ chối thẳng thừng.

dh khẽ ho một tiếng, sau đó dịch sang chỗ khác.

Câu chuyện giữa hai người Cao Phong và Nam Phương Minh Nguyệt, anh ta thật sự không dám xen miệng vào.

Vũ Hoàng Lê cũng vậy, cũng yên lặng dịch chuyển sang bên cạnh.

Trong lòng ông ta lại bị chấn động thêm lần nữa.

Cao Phong, cậu ta…

Quen biết với Đổng Thái Minh còn chưa tính, ngay cả thiên kim của dòng họ Nam Phương, cũng bị Cao Phong quyến rũ rồi hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi