Chương 1133
“Sau khi thẩm định, các quy tắc trước đó sẽ vẫn giữ nguyên.
Mọi người có thể chọn có tiến hành đấu giá tại chỗ hay không.”
Hai người đẹp mặc sườn xám giải thích một chút rồi tươi cười đi sang một bên.
Nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, hiệp hội đồ cố sẽ không tham gia vào những chuyện tiếp theo.
Mọi thứ đều là vấn đề giữa những người sưu tâm và những người yêu thích đồ cổ.
“Anh Vũ nhanh lên, chúng ta đi lại xem xem có thứ gì tốt không.”
“Một đối một, đối xe máy lấy xe ô tô.
Em có thể đối một cái xe hay không đều phụ thuộc vào tối nay.”
Đổng Thái Minh vô cùng hưng phấn, chà xát bàn tay, tiến lên phía trước.
Không chỉ có Đổng Thái Minh, rất nhiều người đều đã lên xem các đồ cổ ở xung quanh.
Ngay cả khi một số người trong số họ không quan tâm đến các bộ sưu tập đồ cổ, nhưng nếu họ chọn được một món đồ thật…
Đợi lát nữa sau khi xem xét xong, chắc chắn sẽ kiếm thêm được ít tiền nhờ qua tay.
Không có ai gặp khó khăn trong chuyện tiền bạc.
Mặc dù địa vị của mọi người không hê tâm thường nhưng họ cũng không ngại vung tiền để giải quyết vấn đề.
Ngay cả Nam Phương Minh Nguyệt cũng không chậm chân, bước đến chuẩn bị chọn lựa những món đồ cổ mà cô tôi yêu thích.
Lúc này mới thực sự là lúc thử tài tinh mắt và vận may.
“Cậu Phong, tôi cũng có chút am hiếu về đồ cổ, chúng ta qua đó xem đi.”
“Nếu chúng ta có thể trúng thầu một vài lần, nó có thể giảm bớt áp lực tài chính của chúng ta”
Vũ Hoàng Lê cười nhỏ giọng nói.
Cao Phong cũng cười một tiếng.
Nếu Vũ Hoàng Lê đã nói như vậy, khẳng định ông rất tự tin vào mắt nhìn của mình.
“Đi thôi, qua đó xem một chút.”
Cao Phong gật đầu, đưa tay ra hướng về phía trước rồi bước đi.
Đồ cổ? Đây là thứ mà những người thuộc tầng lớp thượng lưu rất ưa thích.
Làm sao người bình thường có thể có thú vui đi đến nơi này để xem những thứ tao nhã này chứ? Mà nếu nói về tầng lớp thượng lưu, thì gia đình nào ở Thị trấn bi*n đ*ng này có thể so sánh với gia đình họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng? Bây giờ, Cao Phong càng ngày càng cảm thấy rằng lúc đầu ông cụ Cao đã sáng suốt như thể nào.2084649_2_25,60
Khi còn sống, ông đã dùng rất nhiều tiên của dòng họ để đào tạo, nuôi dưỡng những tầng lớp trẻ trong dòng họ.
Triết lý của Ông cụ Cao luôn hướng đến con người và ông tin rằng hào nhoáng bên ngoài không làm bạn tỏa sáng.
Chỉ cần có con người, lớp trẻ trong dòng họ có năng lực thì có thể giữ được vượng khí cho nhà họ Cao.
Cho nên ông cụ Cao chỉ ra một số tiền lớn, lại còn tận dụng không ít qua hệ của mình mời các vị giáo sư, chuyên gia trong các lĩnh vực về dạy cho con cháu trong nhà họ Cao.
Yêu cầu của ông cụ Cao cũng rất đơn giản.
Ông không yêu cầu con cháu nhà họ Cao có thế thông thạo trong các lĩnh vực, nhưng ít nhất cũng phải có hiểu biết.
Từ nhỏ đã được rèn luyện trong môi trường này, nên dù cho là một đứa ngốc thì khi ra ngoài xã hội cũng có thể vận dụng được ít nhiều kiến thức.
Mà từ nhỏ, Cao Phong đã không thích việc xây dựng tỉnh cảm với người trong nhà họ Cao.
Cho nên phần lớn thời gian anh đều dành cho việc học.
Đương nhiên không thể so sánh thành tích của Cao Bằng, một người ăn chơi phá phách với thành tích của anh trong nhiều lĩnh vực được.
Việc giám định đồ cổ và thưởng thức nó cũng chỉ là một trong số những gì anh giỏi thôi.
Điểm duy nhất anh không giỏi chính là ngay từ khi còn nhỏ, anh không thể nào thích Cao Bằng.
Nhược điểm duy nhất của Cao Phong đó chính là từ bé, anh đã không hề thích những thứ liên quan đến ngành y.
“Cậu Phong, tôi vừa nghe bọn họ nói, phân sau còn có đồ cổ đắt giá xuất hiện?”
“Xem chừng những thứ đó mới là những thứ có thể hái ra tiên.”
Vũ Hoàng Lê đi theo phía sau Cao Phong, nhẹ giọng nói một câu.
“Đương nhiên những thứ không cùng cấp sẽ không thể đặt cùng một chỗ với nhau.”
Cao Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý.