Chương 1142
“Anh ta chắc chắn muốn đánh vào mặt chúng ta trước mà”
Sắc mặt của Đổng Thái Minh có chút khó coi nói.
Dương Tuấn Minh lúc nãy đã giành được tổng cộng tám món đồ cổ.
Mà tám món đồ cổ kia đều được Đổng Thái Minh và Vũ Hoàng Lê nhầm đến từ trước nhưng lại bị Cao Phong cản lại.
Dương Tuấn Minh kia hiển nhiên là bá chủ độc chiếm, mua trọn toàn bộ.
Chủ đích khiến anh ta muốn làm như vậy đương nhiên là để giám định ra món đồ thật sự, đánh vào mặt của Cao Phong.
“Không sao cả, cứ xem trước đi đã.”
Cao Phong nhẹ nhàng xua tay.
Dương Tuấn Minh cười lạnh liếc mắt về phía Cao Phong một lượt, sau đó trực tiếp đặt đồ của mình lên mặt bàn.
Thanh danh của hiệp hội đồ cổ vô cùng hiển hách, chuyên gia giám định của họ tất nhiên phải có quyền uy như vậy.
Dương Tuấn Minh lấy món đồ thứ nhất ra, chính là bình đựng thuốc tiêu tốn hơn 4 tỷ kia.
“Ba vị chuyên gia, mấy người giúp tôi xem xét xem, bình đựng thuốc thời kỳ nhà Minh này có giá trị bao nhiêu.”
Dương Tuấn Minh dùng hai tay đưa lên.
Một vị chuyên gia đeo kính viễn thị đưa tay ra nhận lấy, mở bình đựng thuốc ra nhìn thoáng qua bên trong.
Không đến mười giây sau đã đưa vào tay chuyên gia bên cạnh.
Tất cả mọi người im lặng không phát ra tiếng động nào, đều trừng lớn mắt lên nhìn ba vị chuyên gia lớn kia làm việc.
Vị chuyên gia thứ hai kia dùng tay xoa bình thuốc kia một chút, lại lấy kính lúp ra nhìn thoáng qua một lát, trực tiếp đặt bình thuốc kia lên bàn.
Ông ta làm vậy, căn bản không có ý định đưa cho chuyên viên giám định thứ ba kia xem xét.
“Sao rồi chuyên gia, trị giá mấy chục tỷ?”
Dương Tuấn Minh mang gương mặt đầy chờ mong hỏi.
“đồ dởm, giá trị có lẽ khoảng mấy chục triệu thôi.”
Vị chuyên gia đeo kính tùy ý trả lời.
Bọn họ thấy đồ dởm không có giá trị gì, căn bản sẽ không quá mức để ý tới.
“Cái gì?! Dương Tuấn Minh hét lên một tiếng, cả người trong nháy mắt ngẩn ra.
Mà những người ở dưới sân khấu lúc này cũng bị dọa sợ không hề nhẹ.
Bình thuốc thoạt nhìn có tỉ lệ khá cân đối kia vậy mà lại là đồ dởm sao? Nam Phương Minh Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Cao Phong đang vô cùng bình tĩnh.
Không chỉ có Nam Phương Minh Nguyệt, mà còn cả nhiều nhân vật lớn ở Thị trấn bi*n đ*ng, tính ra cũng không dưới một trăm người.
Trong đó bao gồm cả Vũ Hoàng Lê và Đổng Thái Minh, lúc này đều đồn hết ánh mắt về phía Cao Phong.
Mà Cao Phong lúc này lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, giống như kết quả này một chút cũng không hê năm ngoài dự đoán.
Càng giống như anh đã biết trước kết quả hôm nay vậy.
Chẳng lẽ nào trước đó anh thật sự xác định trăm phần trăm rằng bình thuốc cố này là đồ dởm rồi sao? “Hít!”
Nghĩ tới đó, rất nhiều người đều không nhịn được mà hít ngược lại một ngụm khí lạnh.
Rất nhiều người trong số họ đều nhìn nhầm đồ rồi.
Chàng trai trẻ Cao Vũ này ở trong giới đồ cổ một chút tiếng tăm cũng không có, vậy mà chỉ liếc mắt một cái đã phân biệt được thật giả sao? Người vừa khiếp sợ vừa không cách nào chấp nhận nổi nhất chính là Dương Tuấn Minh.
Anh ta cố ý mua những món đồ Cao Phong không cần tới, chính là đế khi giám định ra sẽ đánh thẳng vào mặt Cao Phong.
Kết quả thì sao, món đồ cổ mở màn này đã bị Cao Phong đánh ngược lại vào mặt, anh ta sao có thể vì vậy mà cam tâm được chứ? “Trời ạ! Nếu không phải nhờ anh Vũ ngăn cản, tôi mẹ nó còn định xòe tiền ra mua đấy!”
Đổng Thái Minh cũng vô cùng hoảng sợ nói lớn một câu.
Yết hầu của Dương Tuấn Minh dịch lên dịch xuống, tay vừa nắm chặt lại rồi buông ra, sau đó tiến lên một bước hỏi: “Ba vị chuyên gia, các ông nhìn kỹ lại xem…
Tất cả những người ở dưới đều vô cùng có hứng thú với đô cổ, bọn họ đều cảm thấy bình thuốc này chính là hàng thật.”