Chương 1144
Dương Tuấn Minh chắp tay, sau đó đem bảy món đồ cổ còn lại xếp ra lần lượt từng cái một.
Tính cách của Trình Thanh Cẩn tương đối thẳng thắn, nhưng đó chỉ là đối với sự việc chứ không phải đối xử với người khác.
Ông ta cũng không vì không hài lòng với Dương Tuấn Minh mà từ chối giám định tiếp, vẫn câm từng món đồ lên xem xét kỹ lưỡng.
“đồ dởm”
Gần hai giây sau, Trình Thanh Cẩn lại đặt món đồ cổ thứ hai xuống.
“Hít!”
Rất nhiều người lại lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh.
Món đồ thứ hai kia trước đó đã lọt vào tầm mắt của Vũ Hoàng Lê, nhưng Cao Phong lại đưa tay ra ngăn ông ta lại.
Đây…
Lại là một món đồ dởm sao? Nếu như bình thuốc kia là do Cao Phong nói bậy nói bạ, vậy lần này thì sao đây? Chẳng lẽ khả năng quan sát của Cao Phong thật sự có thể hoàn toàn phân biệt được đồ thật và đồ giả mà không có chút Sai sót nào sao? Mọi người càng nghĩ, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Nam Phương Minh Nguyệt càng trừng lớn hơn nữa đôi mắt của mình, trong lòng không quá tin tưởng nhìn Cao Phong.
Nhưng Cao Phong cứ thảnh thơi như vậy ngồi ở chỗ của mình, trong tay cầm chiếc bát sứ được bọc khăn mêm cẩn thận, hai mắt hơi nheo lại, nửa nhắm nửa mở dưỡng thân.
Dương Tuấn Minh cắn chặt răng, lại đưa tới món đồ cổ thứ ba.
Lúc này, căn bản Trình Thanh Cẩn không hề ra tay nữa, để hai chuyên gia bên cạnh mình xem xét.
“Vẫn là đồ dởm!”
Vị chuyên gia bên trái Trình Thanh Cẩn buông món đồ trong tay xuống.
“Vậy món đồ này thì sao!”
Hốc mắt của Dương Tuấn Minh đỏ lên, lại một lân nữa lấy ra món đồ thứ tư.
Mấy giây trôi qua, vị chuyên gia bên phải kia lại thở dài một tiếng, đặt kính lúp sang một bên rồi nói: “Lại là đồ dởm tiếp.”
Khi nói ra câu này, ánh mắt của vị chuyên gia kia còn xuất hiện một chút thương hại.
Trong giới đồ cổ, việc xuất hiện đồ dởm cũng không phải chuyện mới lạ gì.
Những người giống như Dương Tuấn Minh, liên tục lấy ra bốn món đồ, cả bốn món đều là đồ dởm…
Thật sự không thấy qua nhiều lần lắm.
Chẳng lẽ Dương Tuấn Minh này lại là một người chuyên môn cất giữ đồ dởm sao? Mà mọi người dưới sân khấu lúc này đều vô cùng sợ hãi.
Bốn món đồ này trước đó đều lọt được vào tầm mắt của Đổng Thái Minh và Vũ Hoàng Lê, sau đó lại bị Cao Phong ngăn cản.
Mà lúc này, bốn món đồ đó đều là đồ dởm hết! Lần một rồi lần hai, thậm chí là lần thứ ba đều có thể nói là do trùng hợp, đều có thể nói là do Cao Phong nhảm mắt nói bừa.
Nhưng liên tục bốn lần như vậy? “Cao Vũ, tôi thật sự có chút hoài nghi, có phải anh có quen biết chuyên viên Cẩn hay không vậy? Cho nên bây giờ họ đều đang nói chuyện giúp anh, cố ý đặt bẫy Dương Tuấn Minh?”
Nam Phương Minh Nguyệt thật sự không nhịn được nữa, lập tức mở miệng hỏi.
“Tôi không có năng lực đó.”
Cao Phong lạnh nhạt nói lời giải thích.
“Tôi cái gì cũng không hiểu rõ, tôi cũng biết ơn anh Vũ đã giúp tôi tiết kiệm được nhiều tiền như vậy đó! Tin tưởng anh Vũ đến cuối đời mới thôi! Xin hứa! Xin hứa!”
Trong lòng Đổng Thái Minh lúc này vô cùng sung sướng.
Giới đồ cố, có người vui mừng lại có người buồn bã.
Dương Tuấn Minh lúc này, cả người giống như bị điện giật vậy, ánh mắt ngây ngốc nhìn bốn món đồ kia.
Mua bốn món, cả bốn món đều là đồ dởm, quả thực đã mất hết mặt mũi rồi.
“Càn muốn giám định tiếp nữa không? Nếu như không cần nữa thì để người khác lên sân khấu đi.”
Trình Thanh Cẩn lạnh nhạt nói.
Xem ra hẳn ta đã thực sự từ bỏ Dương Tuấn Minh, không ôm chút hi vọng nào nữa rồi.
Dương Tuấn Minh chợt nhận ra, vội đưa tay ra tùy ý năm lấy bốn món đồ sưu tập còn sót lại.
Hai tay anh ta chỉ cảm được ba món đồ sưu tập, đưa đến trước mặt Trình Điếu Phong.
“Thây Trình, thầy hãy giúp tôi giám định lại một chút, giúp tôi giám định lại chút thôi!”
Giọng Dương Tuấn Minh có chút buôn râu.