RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1157

Toàn bộ những người ở đây đều trông có vẻ chưa được ổn định hoàn toàn, tâm trạng vẫn còn đang thấp thỏm không yên.

Lúc này, phần giám định cũng đã chuẩn bị đến hôi kết thúc, Trình Điểu Phong và hai chuyên gia giám định còn lại chỉ biết nhìn nhau và lắc đầu.

Trong ánh mắt của bọn họ còn thoáng có một tia thất vọng.

Đối với những người như bọn họ, việc nhìn thấy một món đồ quý thật sự có giá trị cũng giống như nhìn thấy đứa cháu trai đích tôn của nhà mình vậy.

Dù sao thì vào Ngày hội giám định và triển lãm đồ cố lần trước đã từng có một món đồ cổ mang giá trị lên đến 2000 tỷ.

Thế nhưng lần này cao nhất cũng chỉ có hai món đồ sứ kia của Vũ Hoàng Lê.

Tuy rằng giá trị của những món đồ khác cũng không phải là thấp, nhưng xét cho cùng thì cũng không phải là quá cao.

Vì thế nên cả ba người đều cảm thấy có chút tiếc nuối.

“Còn có món đồ nào muốn được giám định nữa không? Nếu không còn nữa thì chúng ta sẽ bắt đầu vào phần tiếp theo, đó là đánh giá đồ cổ tại chỗ.”

Trình Điểu Phong từ từ đứng dậy và thông báo tới mọi người.

Nói đến đây, trong lòng Trình Điểu Phong cũng có chút mong đợi.

Lần đánh giá cuối cùng này mới chính là điểm nhấn của ngày hội.

Bởi vì toàn bộ những món đồ có thể được ở lại đến cuối cùng để trưng bày đều là những món đồ quý của những người có thế lực vô cùng lớn mạnh ở thị trấn bi*n đ*ng này.

Trong số tất cả những món đồ cổ này chắc chắn sẽ có món vô cùng có giá trị.

Toàn bộ những người tham dự cũng vô cùng mong chờ phần đánh giá này.

Bọn họ đều hiểu rằng đây mới là phần quan trọng nhất của Ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ.

Mỗi người tham dự đều có tư cách đánh giá, phân tích và bày tỏ ý kiến của riêng mình về những món đồ cố ở đây.

Hơn nữa, nếu như lời đánh giá của bọn họ được Hiệp hội đồ cổ công nhận thì rất có thể họ sẽ được gia nhập và trở thành một trong những hội viên của Hiệp hội này.

Uông Minh Đức kia cũng đã thể hiện được mắt nhìn chính xác, những kiến thức sâu sắc của mình vẽ đồ cố vào lân đánh giá trong Ngày hội giám định và triển lãm trước đó và ngay lập tức được Trình Điểu Phong để mắt tới.

Ông ta đã quyết định kết nạp Uông Minh Đức vào Hiệp hội đô cổ.

Chính vì điều này mà địa vị của Uông Minh Đức cũng đã được tăng lên gấp mười lần.

Vì vậy, lần đánh giá này chính là cơ hội hiếm có đế tất cả mọi người có thể thể hiện sự hiểu biết của mình về đồ cổ.

“Ờm…

Cậu kia, tôi…

À, không phải…

Cậu…

Cái bát sứ của cậu…

Không giám định sao?”

Đột nhiên Cao Phong nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau lưng.

Đây chính là ông Tống – chủ nhân ban đầu của cái bát sứ này.

Lúc này, ông ta nhìn Cao Phong với dáng vẻ thấp thỏm, trong lòng đầy những nghi hoặc.

“Ừm, tôi đang định mang nó đi giám định đây”

Cao Phong đáp lại ông ta, chuẩn bị đứng dậy.

Còn về chuyện tại sao ông Tống lại có mặt ở đây, Cao Phong hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào.

Với tư cách là người chủ sở hữu của món đồ cổ, ông ta hoàn toàn có thể đến tham dự ngày hội này.

“Cao Vũ, cậu không cần giám định chiếc bát mẻ đó sao?”

Còn không đợi Cao Phong đứng dậy, Dương Tuấn Minh đã nói với giọng điệu đây khinh thường.

Dương Tuấn Minh vừa nói xong, những người khác cũng bắt đầu để ý tới chuyện này.

Vừa vồi tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy Cao Phong đã bỏ ra số tiền là 60 tỷ để mua lại một cái bát sứ đã sứt mẻ.

Quan trọng là chiếc bát đó thật sự trông rất xấu xí, cho nên không ai thèm để mắt đến nó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi