RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1198

“Bây giờ chúng ta đắc tội chết với bọn họ thì sợ rằng bọn họ sẽ nghĩ hết tất cả mọi biện pháp để đối phó với chúng ta.”

Vũ Hoàng Lê do dự hết lần này đến lần khác nhưng vẫn nói ra nỗi lo của mình.

Anh ta muốn biết Cao Phong đã có kế hoạch gì cho chuyện này chưa.

“Nhất định bọn họ sẽ đối phó với chúng ta, hơn nữa sẽ ra tay với bất động sản Tô Thịnh đầu tiên.”

Cao Phong gật đầu nói.

“Vậy thì anh Phong à, anh đã có kế hoạch gì chưa?”

Vũ Hoàng Lê vội vàng hỏi.

Trong ánh mắt mong đợi của Vũ Hoàng Lê, Cao Phong chậm rãi lắc đầu, bày tỏ rằng mình không có.

“Đợi đi! Kẻ địch không ra tay thì chúng ta cũng không ra tay, trước tiên chúng ta phải xem xem họ làm gì đã.”

“Với lực lượng bây giờ của chúng ta, thật sự là cá chết lưới rách, chưa chắc đã phải sợ nhà họ Dương”

“Nếu không được, tôi đành phải dùng thân phận của mình ở trong Hiệp hội Đồ cổ.”

Cao Phong thờ ơ nói.

Bây giờ, ở trong mắt của anh chỉ mỗi thế lực của Dòng tộc nhà họ Nam Phương mới có thể đứng đầu được.

Vê phân xí nghiệp Dương thị, căn bản là không đủ tư cách làm đối thủ của anh.

Nếu không được thì chỉ có thể sử dụng các biện pháp cực đoan.

“Nếu bọn họ còn chưa phục thì tôi lập tức đánh bọn họ cho tới khi nào phục thì thôi!”

“Anh Phong, tôi cảm thấy bọn họ chỉ cân không gây gổ là được, như vậy là không ngu ngốc rồi.”

Cao Thành Sâm dửng dưng nói.

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, nói: “Nhưng với tính cách của hai cha con nhà họ, sợ răng là không biết điều đâu.”

“Uống trà đi!”

Vũ Hoàng Lê còn muốn nói điều gì đó nhưng Cao Phong lại mời mọi người uống trà.

Tối hôm nay ở thành phố Hòa Bình vô cùng náo nhiệt.

Danh tiếng của Cao Phong nổi lên như cồn sau cuộc họp thẩm định giá đồ cố, bây giờ lại làm toàn bộ khu Nam Thành chấn động một lần nữa.

Anh mang gân hai trăm tên lưu manh đến đập phá xí nghiệp Dương thị ngay trên địa bàn thành phố Hòa Bình! Từ trên xuống dưới có tất cả mười tầng, nhưng không tầng nào còn sót lại cái gì.

Loại hành động này như lưu manh vậy, nhưng tất cả người ở thành phố Hòa Bình biết được là do Cao Phong làm nên đều cho rằng đó là điều hiển nhiên.

Cao Phong là người không chỉ dám nói mà còn dám làm.

Ở trong mắt anh, bất kỳ trở ngại nào cũng không có tác dụng gì hết.

Anh có thể ở trong cuộc họp thẩm định giá đồ cổ thể hiện con mắt tinh tường của mình, anh cũng có thể tùy lúc mà hóa thân thành tên lưu manh, làm những việc không cần biết lý do.

Thân phận tuy thay đổi nhưng anh vẫn luôn giữ vững một suy nghĩ.

Cho nên đừng cố gắng sử dụng những quy tắc thông thường hay quy định gì để kìm hãm anh, nó không có tác dụng! Lúc này, tại dòng tộc nhà họ Nam Phương.

“Cha, cha nói xem Cao Phong đâu phải là người ngu đâu mà lại kích động như vậy, làm hại con lúc trước cứ nghĩ anh ta là một người đàn ông tính tình trầm ổn.”

Nam Phương Minh Nguyệt ngôi ở trên ghế, không ngừng khuấy đều cốc trà sữa trong tay, bĩu môi nói.

Nam Phương An Khang cũng chậm rãi lắc đầu, nói: “Thật ra cha nghĩ, thực lực hiện tại của người trẻ tuổi này có chút không đơn giản!”

“Cậu ta biết rõ đạo lý “Rèn sắt khi còn nóng”, còn biết lựa chọn thời gian thích hợp nhất để tìm cơ hội đánh lên hồi chuông báo động cho người khác.”

“Có điều, khó trách cậu ta lại được kết nạp trở thành hội viên vinh dự suốt đời của Hiệp hội đồ cổ, cậu ta thực sự không đơn giản.”

Cho dù Nam Phương Minh Nguyệt chưa từng nhìn thấy Cao Phong, lúc này cô ta nghe ông ta nhắc tới anh thì cô ta cũng không hề che giấu vẻ tán thưởng của mình một chút nào.

“Cha, sao cha lại đánh giá anh ta cao như vậy?”

Nam Phương Minh Nguyệt đặt ống hút xuống và bất ngờ hỏi.

“Điều mà cha nói chính là sự thật, trong buổi giám định và triển lãm đồ cố, cậu ta đã rất nối tiếng.”

“Sự nổi tiếng này chưa hết, cậu ta lại tạo nên một sự kiện lớn một lần nữa và gây chú ý-”

“Sợ rãng hai chuyện xảy ra liên tục này, tên tuổi của Cao Vũ rốt cuộc cũng coi như hoàn toàn thành danh tại thị trấn bi*n đ*ng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi