RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1205

“Sít!”

Dương Nhân hút một ngụm không khí.

Những người mà ông ta tìm đều là đứng đầu về đất đai của khu Thành Nam, trên ngành này thì bọn họ rất nối tiếng.

Đừng nói là một Bất động sản Tô Thị, kể cả nhiêu thể lực hợp tác và chính Xí nghiệp Dương Thị của ông ta cũng không ngăn cản được bọn họ.

Mà bây giờ, bọn họ lại không dám động vào Bất động sản Tô Thịnh, ngay cả ông ta trả bọn họ ba tỷ năm trăm triệu thì bọn họ cũng không làm? “Chuyện này có gì đó không đúng…’ Dương Nhân vừa mới ở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên có người gõ cửa phòng làm việc.

“Tổng giám đốc Dương, có một vị khách yêu cầu nhất định phải gặp ông.”

Người bên ngoài cửa cung kính nói.

“Vào đi!”

Dương Nhân xua tay nói.

Một giây tiếp theo, cửa phòng làm việc được mở ra, một người thanh niên vận bộ vest và đi giày da đeo cặp kính bước vào.

“Cậu là?”

Dương Nhân hơi nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy.

Tổng giám đốc Dương, ông không cần phải để ý đến tôi là ai đâu, tôi chỉ muốn đến đây nói cho ông biết một chuyện.”

“Khi tôi vào đây thì tôi bắt đầu tính giờ, nếu trong vong ba mươi giây ông không gọi điện thoại xin lỗi anh Cao Phong thì tôi nhất định sẽ làm cho ông phải hối hận.”

Khóe miệng của thanh niên hơi cong lên, đứng ở trong phòng làm việc, cậu ta vô cùng tự tin cười nói.

“Cậu là gì của anh ta mà ngạo mạn như vậy?”

Bây giờ Dương Tuấn Minh muốn đi đến chỗ thanh niên kia.

“Còn hai mươi giây nữa.”

Vẻ mặt tự tin của thanh niên không thay đổi.

“Dệt mẹ mày? Mày chết địU”

“Ông đây kìm cậu xuống đất thì cũng chưa đến mười giây!”

Dương Tuấn Minh mắng một tiếng, giơ nắm đấm chuyển về phía thanh niên.

Mà người thanh niên kia không tránh cú đấm này.

“Dừng tay!”

Cuối cùng thì Dương Nhân suy nghĩ sâu xa hơn Dương Tuấn Minh, ông ta cảm nhận được thanh niên không đơn giản.

Dương Tuấn Minh bị Dương Nhân gọi lại, anh ta nén giận thả näm đấm xuống.

“Còn mười giây nữa.”

Vẻ mặt thanh niên vẫn không thay đổi, cậu ta đang đếm ngược thời gian.

“Cậu có thể làm gì để tôi hối hận, cậu muốn làm cái gì? Cậu là ai? Caauk là người Cao Phong phái đến đây?”

Trong lòng Dương Nhân sinh ra một dự cảm không tốt.

“Đã đến giờ.”

Cụ cười trên thanh niên càng đậm.

“Đã đến giờ”

Sau khi nói ra ba câu này thì nụ cười trên mặt người thanh niên này càng tươi.

Chẳng qua trong mất cha con Dương Nhân và bí thư như tiếng sấm vang bên tai.

Hình như người thanh niên này đến đây không phải để giải hòa càng không giống như người giảng hòa.

Thậm chí cậu ta không muốn nói một câu với Dương Nhân.

Cậu ta đến đây chỉ để thông báo cho bọn họ một chuyện.

Đó chính là bọn họ phải gọi điện xin lỗi Cao Phong.

Nhưng muốn bọn họ nói xin lỗi Cao Phong, chuyện này làm sao có thể xảy ra? Trong tình huống này, việc phá hủy Bất động sản Tô Thịnh chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Rõ ràng là Cao Phong sắp phải đến đây xin lôi bọn họ mới đúng! “Sau khi thời gian hết thì xảy ra chuyện gì? cậu đang giả vờ trước mặt tôi làm gì?”

Dương Tuấn Minh vừa nói vừa đi về phía cậu ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi