"Nếu như anh ta thật sự có tình cảm với cô, cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, anh ta cũng sẽ đến, đúng không?”
"Nếu như anh ta đối xử với cô không tốt, cô còn đi theo anh ta làm gì, ngoan ngoãn bị tôi chơi không tốt à?" Vũ Hoàng Minh cười âm hiểm.
Kim Tuyết Mai không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Vũ Hoàng Minh.
Trong lòng cô âm thầm hạ quyết tâm, nếu như Cao Phong thật sự không đến đây, cho dù phải chết, cô cũng sẽ không để Vũ Hoàng Minh đụng vào mình.
"Đi đến địa chỉ này, tăng tốc lên tối đa cho tôi!” Sắc mặt Cao Phong không thay đổi, đưa điện thoại di động của mình cho người bên cạnh.
Người bên cạnh nhìn thoáng qua, lập tức bắt đầu đưa ra phương án đối phó.
"Anh Phong, hình như tôi nghe được nơi đó có mai phục?” Người thanh niên vẫn cẩn thận nhắc nhở một câu.
“Ừ!” Cao Phong gật đầu, không nói gì thêm.
Đừng nói là bên kia có mai phục, cho dù là núi đao biển lửa, Cao Phong cũng không thể để một mình Kim Tuyết Mai chờ đợi ở đó.
Sau đấy, Cao Phong lại một lần nữa gọi điện thoại cho Lâm Vạn Quân.
Chỉ một câu nói: “Chuyện này là do Vũ Hoàng Minh của tập đoàn Vũ Vương làm”
Lâm Vạn Quân căn bản không cần hỏi thăm quá nhiều, trực tiếp hỏi rõ vấn đề.
Cao Phong chỉ nói cho ông ta biết chuyện gì xảy ra, về phần làm như thế nào, so với bất kỳ một ai khác, ông ta càng thêm rõ ràng hơn.
Chỉ có thể nói nhà họ Vũ ở thành phố Hà Nội này, khó lòng có đất đặt chân nữa!
"Anh Phong, hay là để chúng tôi đến đó trước, chờ người chi viện đến, anh sẽ đến đó?” Người thanh niên nhỏ giọng đề nghị.
Cho dù gia tộc có giúp đỡ nhanh như thế nào thì vẫn cần phải có thời gian nhất định.
Chủ yếu là ở bên thành phố Hà Nội, nhà họ Cao không phát triển thế lực của mình, vì thế không thể nhanh chóng giúp đỡ được.
Kho hàng bị bỏ hoang ở Thành Bắc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trái tim của Kim Tuyết Mai cũng dần dần lạnh xuống.
Tâm tư của phụ nữ rất khó đoán, một bên, cô không muốn để cho Cao Phong đến cứu mình, tránh cho việc anh bị rơi vào mai phục.
Một bên khác cô lại nghĩ, nếu như Cao Phong thật sự vứt bỏ cô, không đến cứu cô, như vậy trong lòng cô thật sự khó chịu.
Bởi vì điều đó đã chứng minh, Cao Phong không quan tâm cô, làm sao trong lòng Kim Tuyết Mai có thể cảm thấy dễ chịu được?
Chẳng qua Kim Tuyết Mai biết, cho dù Cao Phong không đến, cô cũng sẽ không trách anh.
Biết rõ nơi này là một con đường chết, ai sẽ vì người khác mà từ bỏ mạng sống của mình chứ?
Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn rơi xuống đều tự mình bay đi, câu nói này không có lửa thì làm sao có khói.
Lúc này, tâm tư của Kim Tuyết Mai không ngừng giằng xé, còn Vũ Hoàng Minh lại rất nóng nảy.
Hiện tại vết thương trên đùi anh ta rất đau, anh ta muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện ở đây, sau đó đến bệnh viện để khám.
Nếu không phải trong lòng anh ta tràn ngập thù hận với Cao Phong, anh ta đã sớm không thể kiên trì được.
"Con mẹ nó, làm sao thằng khốn Cao Phong kia còn chưa đến, không phải anh ta rất yêu cô ư?" Vũ Hoàng Minh đột nhiên quay người, oán hận nhìn Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai không nói một lời, cô chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Vũ Hoàng Minh, trực tiếp quay đầu đi.
"Mẹ kiếp! Trước mặt ông đây, cô vẫn còn phách lối như thế à?" Vũ Hoàng Minh giận tím mặt, đột nhiên đi lên hai bước, vươn tay nắm lấy tóc của Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai bị anh ta túm lấy tóc, mặt ngửa lên, nhưng trên mặt cô vẫn không chút sợ hãi nào.
Lúc mới bắt đầu, cô quả thật sợ hãi, nhưng hiện tại không giống thế.
Trước khi chưa biết kết cục của mình là gì, ai cũng sẽ cảm thấy khẩn trương và sợ hãi.
Nhưng nếu như đã biết kết cục của mình, vậy thì còn gì phải sợ hãi?
Đơn giản chỉ là chết mà thôi, Kim Tuyết Mai xem như đã nhìn thấy rõ!
Hiện tại, Vũ Hoàng Minh rất muốn ngay lập tức xử lý Kim Tuyết Mai, nhưng anh ta lại không muốn buông tha cho Cao Phong và Kim Tuyết Mai một cách đơn giản như thế.
"Tôi nói cho cô biết, 5 phút, trong vòng 5 phút nữa, nếu như Cao Phong không đến, tôi nhất định sẽ chơi cô!" Ánh mắt Vũ Hoàng Minh nảy sinh ác độc, nói.
Trong mắt Kim Tuyết Mai lóe lên khinh thường, căn bản không để ý đến lời uy hiếp của Vũ Hoàng Minh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng, 5 phút đã nhanh chóng trôi qua.
Trong lòng Vũ Hoàng Minh vô cùng phẫn nộ, anh ta trực tiếp đứng lên, đi về phía Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai nghiêng đầu sang một bên, cố gắng không nhìn vào ánh mắt của Vũ Hoàng Minh.
Tuy nói cô đã sớm đưa ra quyết định, dùng cái chết để bảo vệ sự trong sạch của mình, nhưng khi nước thật sự đến chân, nếu nói không khẩn trương, đó là giả.
Trên thế giới này không có bất kỳ người nào có thể thản nhiên đối mặt với cái chết, Kim Tuyết Mai cũng không ngoại lệ.
"Theo như tôi thấy, Cao Phong sẽ không đến đây, nếu như vậy, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.”
"Còn về phần Cao Phong, tiếp theo, tôi sẽ tiếp tục đối phó với anh ta, nhưng hôm nay, tôi nhất định sẽ chơi chết cô, ha ha ha.”
Vũ Hoàng Minh cười một tiếng âm hiểm, sau đó trực tiếp xông lên, muốn ôm Kim Tuyết Mai.
Mắt của Kim Tuyết Mai trừng to, ra sức nâng hai chân lên, đạp về phía anh ta.
"Bịch!" Vũ Hoàng Minh không kịp đề phòng, bị đạp một cái, cả người lảo đảo, lùi về phía sau mấy bước.
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại không có một chút giận dữ nào, anh ta chỉ phủi quần, một lần nữa đứng thẳng người.
"Phản kháng đi, cô càng phản kháng thì tôi càng hưng phấn. Ha ha ha!”
"Nào, đến cởi trói cho cô ta, tôi cho cô ta thoải mái phản kháng!” Vũ Hoàng Minh nói.
Ngay lập tức có hai người đàn ông đi đến, bọn họ nhanh chóng cởi trói cho Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai lấy khăn trong miệng ra, quay người chạy đến góc tường.
Cô cảm thấy, chỉ khi dựa người vào vách tường, cô mới cảm nhận được một chút an toàn.
Tuy loại cảm giác an toàn này không dùng được, nhưng lúc này đây, cô đâu còn thời gian để suy nghĩ quá nhiều.
"Khà khà khà..” Vũ Hoàng Minh không vội vã đi về phía trước, anh ta chậm rãi đi về phía Kim Tuyết Mai.
"Tôi muốn xem, cô có thể chạy trốn đến đâu!"
“Nữ thần của thành phố Hà Nội? Ha ha ha, hôm nay tôi sẽ chơi chết nữ thần!" Trong ánh mắt của Vũ Hoàng Minh tràn ngập hưng phấn, anh ta không ngừng đi đến gần Kim Tuyết Mai.
Một giây sau, Vũ Hoàng Minh đột nhiên nhào về phía trước, đưa tay ôm Kim Tuyết Mai vào trong ngực.
"Cút ngay!" Kim Tuyết Mai lại một lần nữa đá chân về phía Vũ Hoàng Minh.
Cú đá này, đúng lúc đá trúng vào vết thương trên đùi của Vũ Hoàng Minh.
“Ối, mẹ kiếp!”
Vũ Hoàng Minh cảm thấy chỗ vết thương truyền đến cảm giác đau đớn, anh ta không nhịn được, quỳ trên mặt đất, tay che lên vết thương, trong miệng kêu lên thảm thiết.
Đám người anh Lâm đứng xung quanh, nhìn thoáng qua cảnh này, nhưng cũng không nói gì thêm.
Kim Tuyết Mai thì bình tĩnh lại, Vũ Hoàng Minh thể mà bị thương rồi.
Nếu như vậy, cô vẫn còn có cơ hội!
Tuy sức của cô không lớn như Vũ Hoàng Minh, nhưng chỉ cần không ngừng đánh vào vết thương của anh ta, cô có thể kéo dài thêm thời gian.
Cho dù chính bản thân Kim Tuyết Mai cũng không biết, cô kéo dài thêm thời gian thì được gì.
Nhưng có thể an toàn thêm một giây, nói cho cùng vẫn là tốt.
“Đồ gái điếm thối tha này!” Vũ Hoàng Minh đột nhiên đứng dậy, đi về phía Kim Tuyết Mai, cho cô một bạt tai.
Kim Tuyết Mai vô cùng quật cường, một lần nữa đưa chân ra, một chân đạp đến, nhắm trúng chỗ bị thương của Vũ Hoàng Minh.
"Cô còn muốn đạp tôi?” Vũ Hoàng Minh cười một tiếng âm hiểm, ngay lập tức thu tay về, trực tiếp giữ lấy một chân của Kim Tuyết Mai, sau đó dùng sức ném Kim Tuyết Mai xuống đất.
"Bịch!" Lần này Kim Tuyết Mai bị ngã đến choáng váng, cảm giác như trời đất quay cuồng.
Vẻ mặt Vũ Hoàng Minh âm trầm, không ngừng cười âm hiểm, lập tức muốn đi lên, chuẩn bị cởi sạch quần áo của Kim Tuyết Mai.
Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại của anh ta vang lên.
Vũ Hoàng Minh bực bội lấy điện thoại di động ra, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp dập máy.
Nhưng anh ta còn chưa cất điện thoại vào trong túi quần, điện thoại lại một lần nữa đổ chuông.
Vũ Hoàng Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa nghe máy đã chửi ầm lên: "Ông đây nói cho mày biết, mày gọi điện cho tao cũng vô dụng thôi, mày đến đây mà nhặt xác đi!”
Anh ta cho rằng, cú điện thoại này, nhất định là do Cao Phong gọi đến.