RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1228

“Xoẹt!”

“Xoẹt”

Cao Phong không ngừng lặp lại những động tác trước, quỳ một chân xuống đất, đứng dậy, rồi lại quỳ một chân xuống đất…

từng sợi dây vải cũng được buộc lên cổ tay trái của các vệ sĩ.

Tất cả những người xung quanh đều cảm động không nói nên lời, ánh mắt mỗi người đều đỏ hoe.

Nhìn thấy Cao Phong đứng lên ngồi xuống không ngừng, chậm rãi buộc dải vải lại, tất cả những vệ sĩ của gia đình nhà họ Cao đều đau lòng khôn xiết.

“Cậu chủ Phong!”

Sau khi cổ tay của Cao Quang Minh được buộc dây vải, anh ta cũng không nhịn được mà khóc ngay tại chỗ.

Lúc đầu bọn họ từ nhà họ Cao đi tìm Cao Phong, bị mang tiếng xấu là kẻ phản bội, bị Cao Anh Hạo phái người truy sát khắp dọc đường.

Một trăm ba mươi sáu người, năm mươi tám người đã mất, chỉ còn lại bảy mười tám người.

Trong suốt vài tháng, bọn họ phải mất rất nhiều máu và mồ hôi, chịu vô số khổ cực nhưng họ không rơi một giọt nước mắt nào cả.

Nhưng vào lúc này đây, họ hoàn toàn không kiểm soát được tâm trạng của bản thân.

Hai mươi vệ sĩ nhà họ Cao đứng thẳng người, vải trên cổ tay buộc chặt.

Những giọt nước mắt cứ rơi, tích tắc tích tắc rơi xuống đất.

“Cậu chủ Phong…”

Cao Quang Minh hai tay đỡ Cao Phong.

“Nhờ cậy vào mọi người!”

Cao Phong từ từ đứng dậy, một lần nữa cúi đầu trước mọi người.

“Phù phù! Phù phù!”

Hơn hai mươi người, ai cũng quỷ hai chân xuống đất.

“Cậu chủ Phong, nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của cậu!”

Hơn hai mươi người nước mắt lưng tròng, nói lên một cách mạnh mẽ.

Những người lính mặc áo giáp sau rất nhiều trận đấu, nhưng nếu những tên xâm lược vẫn còn thì họ sẽ không thể trở lại nhà của mình! (Đây là ý của một bài thơ thể hiện tình thân cao quý của người lính để bảo vệ quê hương, còn với nghĩa trong bài có thể hiểu là bảo vệ sự an nguy của Cao Phong và người nhà của anh!) Cao Quang Minh và mọi người từ từ đứng dậy, sau đó cũng không có chút do dự nào, xoay người bước ra cửa.

“Anh Minh!”

Cao Thành Sâm quát nhẹ một tiếng.

“An nguy của cậu chủ Phong, phải giao cho mọi người rồi.”

“Bất kể lúc nào, bất kể là ai trong chúng ta đều có thế chết nhưng cậu chủ Phong thì không thể có chuyện gì được!”

Nói xong, Cao Quang Minh cũng không quay đầu lại, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.

“Tôi, tôi hiểu rồi!”

Cao Thành Sâm cố gắng hết sức để kìm nén sự đau thương trong lòng, gật đầu đồng ý.

Ngược lại, Cao Phong vẫn luôn trong tư thế cúi đầu, nhất thời không hề nhúc nhích.

Cao Thành Sâm một mình đứng ở phía trước, đằng sau là mười chín vệ sĩ, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước về phía trước.

Cho dù họ biết rõ ràng là đi tìm cái chết nhưng vì tiếng gọi “cậu chủ Phong”

này, thì bọn họ cũng không từ chối.

Ngay cả đây là chết thì cũng là một cái chết vinh quang! “Vì các tráng sĩ, tiễn biệt!”

Dư Văn Cường bước lên phía trước, hướng về phía ngoài cửa hét một tiếng lớn.

Hàng trăm anh em ở bên ngoài kho, đồng loạt tách ra tạo thành một con đường, trên mặt hiện lên nét tôn trọng nhìn về phía Cao Quang Minh và những vệ sĩ kia.

Trong bóng tối, hai mươi người xuyên qua một đội hàng trăm người, rồi nhanh chóng trốn vào trong đêm tối.

Với một nhiệm vụ gian khổ và trong lòng cũng biết rằng mình nhất định phải chết, bọn họ trở về thủ đô Hà Nội.

Gió hoang và nước lạnh, kẻ mạnh không bao giờ trở lại! Ánh trăng trên bầu trời hơi mát, đêm gió lạnh…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi