"Cha à, mọi chuyện sao rồi, ha ha ha!” Vũ Hoàng Minh để hai người giữ chặt lấy Kim Tuyết Mai, còn mình thì nghe điện thoại.
"Nói cho ông đây biết, bây giờ mày đang ở đâu?”
Giọng nói của Vũ Hoàng Lê vô cùng âm trầm.
Cho dù là cách điện thoại, Vũ Hoàng Minh vẫn có thể cảm nhận được, lúc này rốt cuộc Vũ Hoàng Lê tức giận đến mức nào.
Anh ta đã sống hơn 20 năm, nhưng chưa từng thấy Vũ Hoàng Lê tức giận như thế.
"Cha à, trước mắt cha đừng quan tâm đến việc con ở đâu làm gì, cha nói cho con biết, công ty nhà chúng ta đã khôi phục lại bình thường chưa, nếu như còn chưa khôi phục lại hoạt động, con sẽ lập tức giết chết tên phế vật này!” Vũ Hoàng Minh không kiên nhẫn nói.
"Mày! Toàn bộ đều đã được khôi phục lại, con mẹ nó, mày ngàn vạn lần không thể đụng đến Cao Phong, đã hiểu chưa?”
Hiện tại Vũ Hoàng Lê đã không biết nên nói gì cho phải, đây là một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Ha ha ha, như thế là tốt rồi, con hiểu mà, con sẽ nhanh về thôi.”
Vũ Hoàng Minh cười ha ha, sau đó lại một lần nữa cúp điện thoại, tiếp theo, anh ta còn thuận tay tắt máy.
“Cao Phong à Cao Phong, mày thật đúng là khiến tao phải thay đổi cái nhìn đấy chỉ một cuộc điện thoại, thế mà lại có thể giải quyết được những chuyện này?”
Vũ Hoàng Minh cúp máy, anh ta không ngừng cười lạnh nhìn Cao Phong, một lần nữa lại đem dao kề sát cổ Kim Tuyết Mai.
Năng lực của Cao Phong khiến cho đám người Vũ Hoàng Minh và anh Lâm đều hơi ngạc nhiên.
Một cú điện thoại, tùy tiện nói một câu là có thể khống chế được phương hướng phát triển kinh tế của toàn thành phố Hà Nội?
Điều này cũng quá khủng khiếp rồi!
Chẳng qua năng lực của Cao Phong càng lớn, bọn họ lại càng kiên định với suy nghĩ muốn Cao Phong biến mất.
Loại người này, không nên trêu chọc vào, một khi đã trêu chọc vào, nhất định phải giết chết, vĩnh viễn loại trừ hậu hoạ.
Nếu không, sau này Cao Phong muốn đối phó với bọn họ, chẳng phải chỉ là chuyện trong mấy phút?
Nghĩ đến đây, trong mắt Vũ Hoàng Minh lóe lên tàn nhẫn.
Hôm nay anh ta nhất định phải nhục nhã Cao Phong, sau đó lại trực tiếp giết chết anh.
"Những chuyện tao đồng ý với mày, tao đều đã làm được, thả cô ấy đi!” Cao Phong đè xuống kích động, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
“Mày còn chưa quỳ xuống đâu, tao thả cái tiên sư mày!" Vũ Hoàng Minh chửi ầm lên.
"Mày là Vũ Hoàng Minh đúng không? Mày có biết anh Phong là ai không, mày có biết mày làm như thế là đang tự mình tìm đường chết?”
"Thân phận anh Phong tôn quý, để anh ấy quỳ xuống trước mặt mày, làm sao mày có thể nhận nổi!” Đại Hùng không nhịn được, đi lên phía trước một bước, tức giận quát Vũ Hoàng Minh.
"Biến đi, chỗ này có phần cho mày nói chuyện không?"
"Còn cái gì mà thân phận tôn quý, hôm nay ông đây muốn nhìn xem, có phải thân phận tôn quý cũng phải quỳ xuống trước mặt ông đây hay không?”
Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nhìn thoáng qua Đại Hùng, sau đó anh ta lại cầm dao găm hướng về phía trước.
"Mày! Mày chán sống à!" Trong mắt Đại Hùng lóe lên lệ khí.
Chỉ trong nháy mắt, mấy chục vệ sĩ mặc áo đen còn lại lập tức di chuyển, không chút sợ hãi, đứng chung một chỗ.
Chỉ cần Cao Phong ra lệnh, bọn họ sẽ xông lên xé nát Vũ Hoàng Minh thành từng mảnh nhỏ.
"Móa nó, chúng mày muốn chết đúng không? Ông đây ở ngay chỗ này, chúng mày thử động vào ông đây đi?"
“Chẳng qua chỉ là một bầy chó mà thôi, chủ nhân của chúng mày còn chưa lên tiếng đâu, chúng mày cũng có tư cách nói chuyện ư?”
"Nếu chúng mày đã nói như thế, vậy cũng đừng trách tao ra tay độc ác!”
Đầu tiên, Vũ Hoàng Minh chửi ầm lên, sau đó ánh mắt anh ta bỗng nhiên lóe lên nghiền ngẫm.
Nhìn thấy ánh mắt này của Vũ Hoàng Minh, trong lòng Cao Phong không nhịn được căng thẳng, đột nhiên trong lòng anh có linh cảm xấu.
Hiện tại Vũ Hoàng Minh chính là một kẻ điên, làm chuyện gì đều không có lý trí.
Cao Phong thật sự không dám đánh cược anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
"Cao Phong, bây giờ ông đây muốn mày ra lệnh cho tất cả bọn chúng bỏ vũ khí trong tay xuống!" Vũ Hoàng Minh cười ha ha.
Vũ Hoàng Minh vừa nói ra những lời này, lập tức khiến cho đám người Cao Phong, Kim Tuyết Mai, Đại Hùng giật mình.
Vũ Hoàng Minh muốn để cho đám người Đại Hùng bỏ vũ khí trong tay xuống, rốt cuộc anh ta có dụng ý gì?
Chẳng lẽ anh ta muốn giết chết hết đám người Đại Hùng hay sao?
Đến khi đó, đám người Đại Hùng tay không tất sắt, bọn họ lấy gì để chống đỡ lại đám người anh Lâm?
Vốn dĩ số lượng người bên phía anh Lâm đã gấp bọn họ mấy lần, bọn họ dựa vào tố chất thân thể và dao găm sắc bén, cho nên mới không bị động như thế.
Mà bây giờ Vũ Hoàng Minh làm như vậy, không khác gì bảo đám người Đại Hùng đi chịu chết!
"Những chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, mày cứ nhằm vào tao, không được sao?” Cao Phong hơi nhíu mày, trên thực tế, trong lòng anh rất khẩn trương.
Lúc trước, Cao Phong giống như chó mất chủ, rời khỏi nhà họ Cao, Lâm Vạn Quân tránh ở trong bóng tối, đưa mắt nhìn Cao Phong rời đi, lặng lẽ vì Cao Phong phát triển thể lực.
Chỉ chờ ngày Cao Phong vinh quang trở về, lúc anh trở lại nhà họ Cao, sẽ đưa phần thế lực đó cho anh.
Đám người Đại Hùng, mỗi người đều được tuyển chọn tỉ mỉ, mỗi người đều tuyệt đối trung thành.
Mỗi một người đều do Lâm Vạn Quân tự mình điều tra và xét duyệt.
Là lực lượng dự trù cho Cao Phong, Lâm Vạn Quân không cho phép có bất kỳ sơ sót nào.
Sự trung thành của bọn họ với Cao Phong, thậm chí còn vượt quá cả tính mạng của mình.
Một người có tình nghĩa như Cao Phong, làm sao có thể để bọn họ chịu tai họa này?
"Mẹ kiếp! Bọn chúng dám mắng ông đây, đó chính là kẻ thù của ông đây! Muốn làm kẻ thủ của Vũ Hoàng Minh tao, sao không nhìn xem mình là mặt hàng gì?”
Vũ Hoàng Minh khinh thường nhổ một bãi nước bọt, trên mặt anh ta đều là sự cuồng vọng, giống như trên trời đất này, đều không xứng lọt vào mắt anh ta.
Đám người Đại Hùng trừng mắt nhìn Vũ Hoàng Minh, loại người như Vũ Hoàng Minh, bất kỳ người nào trong số bọn họ đều có thể dễ dàng đánh bảy, tám người như Vũ Hoàng Minh.
Nhưng hiện tại là lúc tiểu nhân đắc chí, trong tay Vũ Hoàng Minh có Kim Tuyết Mai làm con tin, đây chính là thẻ đánh bạc lớn nhất của anh ta.
"Cao Phong, mày ra lệnh hay không ra lệnh đây! Nếu như mày không ra lệnh, bây giờ ông đây sẽ đâm Kim Tuyết Mai!” Vũ Hoàng Minh vừa mắng, vừa giơ dao găm lên.
Cơ thể Cao Phong chấn động, rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nếu như có thể lựa chọn, Cao Phong tình nguyện để chính mình chịu tội, anh không muốn để cho bọn họ chịu bất kỳ thương tổn gì.
Nhưng, lúc này, rốt cuộc anh nên làm như thế nào đây, làm như thế nào mới không làm thương tổn đến bất kỳ bên nào?
Thời gian dài như thế, Cao Phong vẫn luôn cho rằng tim anh đã sớm cứng rắn như đá.
Nhưng hiện tại anh phát hiện ra, anh không làm được, anh không làm được một người máu lạnh vô tình.
"Anh Phong, anh đừng vì chúng tôi mà khó xử, chúng tôi cũng sẽ không để anh phải khó xử.”
Chỉ một lát sau, Đại Hùng là người đầu tiên lên tiếng, sau đó anh ta buông lỏng tay, dao găm trong tay anh cứ thế rơi trên mặt đất.
Leng keng!
Dao găm rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng thanh thúy.
"Đại Hùng.” Cao Phong đột nhiên quay người, vành mắt đỏ ngầu nhìn Đại Hùng.
"Anh Phong, chỉ cần anh an toàn, chúng tôi không sao cả” Đại Hùng cười nói.
"Vì anh Phong, chết cũng không tiếc."
"Vì anh Phong.”
"Leng keng!"
"Leng keng!"
Tiếng dao găm rơi trên mặt đất không ngừng vang lên bên tai, kéo dài hơn mười giây.
Mấy chục người vệ sĩ mặc đồ đen còn lại, tất cả bọn họ đều ném hết vũ khí trong tay đi, hai tay trống trơn, đứng tại chỗ.
Hai mắt Cao Phong đỏ ngầu, hiện tại anh rất muốn ngửa mặt lên trời gào thét.