Chương 1286
Tất cả những người đến tìm anh đều là võ giả, là võ giả chân chính! Khi xem thực lực của những võ giả này thì anh đoán trong võ công của bọn họ nhất định có có võ thật truyên thừa của Việt Nam.
Còn đám người Cao Thành Sâm chỉ học qua một chút võ thuật ở trên sách trong nhà họ Cao, để họ có thế mạnh hợp những người bình thường trên chiến trường thôi.
Cho nê, nếu đánh tay đôi với bọn họ thì đám người Cao Thành Sâm không phải là đối thủ của bọn họ.
Nếu như tiếp tục đánh nữa thì chỉ làm đám người Cao Thành Sâm bị thương nhiều hơn thôi.
Cao Thành Sâm cần răng gật đầu, sau đó anh ta nói một câu thì trong nháy mất đám người lùi lại phía sau mây bước đứng xung quanh.
Còn đám người võ giả kia cũng rất có tố chất, không đuổi theo đánh nữa.
“Làm sao, cậu Phong định nhận thua rồi?”
Người đàn ông trung niên chậm rãi xoay người, ông ta cười nhạt nhìn Cao Phong.
Ông ta không đợi Cao Phong trả lời mà nói tiếp: “Làm người thì phải biết rõ, nếu cậu Phong đã nhìn thấy thực tế rồi thì sau này cậu hãy thành thật sống như vậy đi!”
“Thành phố Hòa Bình có thể tha cho cậu một con đường chết, nhưng tuyệt đối sẽ không cho cậu một tay che trời ở đây.”
“Bởi vì, kể cả cậu có rất nhiều tiền thì cũng không thế nào đánh lại quyền lực, mà trong mắt những người võ giả thì những thứ cậu có hông coi là gì cả.”
Ánh mắt của Cao Phong híp lại, sau đó anh lạnh nhạt nói: “Vậy thứ võ giảm cân giữ gìn là cái gì?”
“Tất nhiên là võ lực! Và thực lực cá nhân của mình!”
Người trung niên không do dự nói tiếp: “Võ giả sẽ không coi trọng tiền tài, quyền lực! Thứ mà bọn họ cần chính là thực lục mạnh mệt”
“Đúng là một câu thực lực mạnh mẽ!”
Cao Phong cười khẽ một tiếng, sau đó anh bước về phía trước, kéo gần khoảng cách với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên bình tĩnh nhìn Cao Phong, sau đó đột nhiên bật cười nói: “Đay là cậu Phong muốn đánh với tôi một trận?”
Nghe thấy ông ta nói vậy thì Cao Phong chậm ra lắc đầu, anh nói: “Không phải, tôi muốn, đánh một trận với tất cả các người!”
Cái gì?”
Nghe thấy Cao Phong nói vậy thì kể cả người đàn ông trung niên kia hay là đám người Cao Thành Sâm kia đều cảm thấy kinh hãi.
Ý câu nói của Cao Phong là anh muốn dùng sức của mình để đánh một lúc với đám đàn ông cường tráng này? Cho dù trong đám bọn họ có mười người đã mất sức chiến đấu nhưng vẫn còn hai mươi người khỏe mạnh nữa! Mà đám người Cao Thành Sâm đã trải nghiệm qua sức mạnh của đám người này, đúng là bọn họ cực kỳ mạnh.
Ít nhất nhiều năm Cao Thành Sâm làm nhiệm vụ như vậy, nhưng đây là đối thủ mạnh nhất mà bọn họ từng gặp.
“Cậu có ý gì?”
Người đàn ông trung niên khẽ cau mày.
“Ha ha…’ Cao Phong cười nhẹ một tiếng, sau đó anh nói: “Đây không phải là chuyện các ông muốn tôi làm à?”
Nghe dược Cao Phong nói vậy thì con người của người đàn ông trung nien co lại.
Làm sao Cao Phong có thể đoán ra được mục đích lần này bọn họ đến đây.
“Vậy thì đừng lãng phí thời gian của tôi nữa, các người cùng lên đi, tôi sẽ cho mấy người nằm viện chung với nhau!”
Cao Phong nói xong câu này thì đột nhiên trên người anh phát ra một hơi thở cực mạnh.
Đối mặt với hai mươi người còn lại nhưng vẻ mặt của Cao Phong không sợ chết, ngược lại trong lòng anh bùng phát lên chiến ý rất cao.
Chỉ có đánh mới đối thủ mạnh thì mới có thể kích thích tiềm năng trong con người mình.
Cùng nhau đi lên, cùng nhau năm xuống! Kiểu tự tin này là gì? “Được! Cậu Phong đúng là người mạnh mẽ!”
Người đàn ông trung niên khen anh một câu, sau đó ông ta xua tay một cái.
Hai mươi người còn trụ được không do dự cùng nhau ổi về phía trước, bao vây Cao Phong vào giữa.
“Dừng tay! Tên nào dám đụng vào người anh Phong của chúng ta…anh Phong!”
Bây giờ Cao Thành Sâm muốn đi lên ngăn cản bọn họ.
“Lui ra!”
Cao Phong quát một tiếng, ý bảo Cao Thành Sâm đừng đến đây.