RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1294

Cao Quang Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại, dường như anh ta đã chấp nhận số phận.

Mà Cao Bằng đi tới bên cạnh Cao Quang Minh, sau đó, anh ta lại ném que diêm về phía sau.

“Không nói cũng được thôi! Tao sẽ cho bọn mày thêm một cơ hội cuối cùng!”

“Chỉ cần bọn mày dám nói rằng Cao Phong là đồ rác rưởi, tao sẽ tha mạng cho tất cả chúng mày, thậm chí tao sẽ cho người khám bệnh cho bọn mày và cho bọn mày än uống đầy đủ nữa”

“Từ nay về sau bọn mày cứ đi theo Cao Bằng này mà ăn ngon uống say, thế nào?”

“Chỉ cần bọn mày nói một câu: Cao Phong là rác rưởi, thế thôi.”

Cao Bằng quét mắt nhìn tất cả mọi người một lượt.

Mười giây qua đi, một người từ từ giơ tay lên, nói rằng: “Tao, tao nói…”

Đó chính là người đang bị sốt đến nỗi thân trí không rõ, Kim Lực.

“Kim Lực, con mẹ nó chứ, cậu muốn làm gì? Bỏ tay xuống!”

Cao Quang Minh nhìn cậu ta, hai mắt anh ta cũng đỏ chót.

“Âm! Âm!”

Cao Bằng định khoát tay chặn cậu ta lại, thế nhưng mấy người phía sau tiến lên, đạp mạnh cả người Cao Quang Minh làm cho anh ta phải nằm rạp xuống.

“Kim Lực, con mẹ nó, cậu nghĩ lại đi, lúc trước Cậu Phong đã đối xử với chúng ta thế nào, sao cậu dám nói chứ! Con mẹ nó!”

Cao Quang Minh nằm trên mặt đất, cắn răng hô to.

Kim Lực nhìn Cao Quang Minh một chút, trong mắt của cậu ta có nhiều điều chất chứa, rồi cậu ta trề miệng một cái, dường như cậu ta có rất nhiều điều muốn nói với Cao Quang Minh.

“Anh Minh! Tôi không muốn bị hành hạ đâu, hơn nữa Cao Phong đã chết rồi, tại sao chúng ta phải bán mạng cho một người đã chết chứ!”

“Tôi chịu đủ lắm rồi! Tôi không muốn tiếp tục làm một kẻ ngu ngốc nữa!”

Kim Lực hét lên, giọng nói của cậu ta mang theo sự tức giận khiến người ta phải giật mình.

Nghe được câu nói này của Kim Lực, trong nháy mắt tỉnh thân của Cao Quang Minh bị chấn động mạnh mẽ, có một điều gì đó thôi thúc anh ta quay ngược trở lại, nhìn thẳng vào mắt của Kim Lực.

“Ha ha ha ha ha! Người thông minh đấy, đúng là vẫn có người thông minh mài Ha hai”

Cao Bằng cười ha ha.

“Cao Quang Minh, anh muốn làm người ngu ngốc, còn tôi thì không bao giờ muốn nữa! Cao Phong đã chết thật rồi, anh ta không đáng để chúng ta làm nhiều thứ vì anh ta như vậy.”

“Anh ta đã chết, nhưng chúng ta còn phải sống sót! Bắt đầu từ hôm nay, tôi nguyện ý sẽ đi theo cậu Bằng!”

Kim Lực cũng nhìn thẳng vào Cao Quang Minh, sau đó cậu ta hô to một tiếng.”Cậu!”

Cao Quang Minh cần răng, sau đó anh ta cúi đầu, quát: “Cút! Cậu cút đi! Ông đây…

Không muốn nhìn thấy cậu nữa!”

Ai cũng không phát hiện, sau khi Cao Quang Minh nói xong câu đó, cả khuôn mặt của anh ta toàn là nước mắt.

“Cút thì cút! Cao Phong là rác thải đấy! Cậu Băng, Cao Phong chính là đồ rác rưởi! Sau này tôi không đi theo anh ta nữa, tôi sẽ đi theo cậu Bằng.”

Kim Lực run rẩy đứng dậy, quay về phía Cao Bằng rồi hô to.

“Ha ha ha! Được! Người đâu, mau đưa cậu ta đi khám bác sĩ ngay, phải chăm sóc cậu ta thật tốt vào, có thế chứ, Cao Bằng này vẫn thích những người thông minh và biết điều hơn.”

Trong lòng Cao Bằng cực kỳ vui sướng.

Kim Lực bị người ta kéo dậy rồi được lôi ra khỏi tầng hầm.

Cao Bằng quay lại một lần nữa, anh ta nhìn về phía Cao Quang Minh và những người còn lại.

“Còn có ai muốn nói câu vừa rồi nữa không?”

“Chỉ cần bọn mày thừa nhận Cao Phong là chất thải, tao bảo đảm là bọn mày sẽ được an toàn tuyệt đối! Đông thời sau này bọn mày sẽ được đối xử tử tế, bọn mày không thể tưởng tượng được rằng mọi thứ tốt đẹp thế nào đâu.”

“Đây là một cơ hội, mà bọn mày phải biết nắm bắt cơ hội này.”

Cao Bằng quay về mọi người, dụ dỗ mọi người từng bước một.

Những người đã từng trung thành và được Cao Phong tin tưởng lại nói ra Cao Phong là rác rưởi, chuyện như vậy sẽ làm Cao Bằng vô cùng vui sướng, thỏa mãn tâm lý biến thái của anh ta.

Nhưng mà lần này, chẳng còn một người nào nói tiếp nữa.

Có thể lúc này Cao Bằng đang có hứng thú nên anh ta không muốn buông tha một cách dễ dàng như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi