Chương 1297
Ở thành phố Hà Nội mà cũng dám nổ súng, chỉ sợ rằng có môi Cao Bằng dám làm như thế.
Anh ta đã quen với việc tùy tiện làm theo ý mình rồi, nào có để pháp luật vào trong mắt bao giờ đâu.
Hơn một trăm chiến sĩ của nhà họ Cao cũng cất bước tiến lên, cầm vũ khí hạt nhân trong tay rồi bắt đầu nổ súng.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Trong nháy mắt, một làn súng đạn được bắn ra với tốc độ nhanh như chớp.
Nó giống như một tấm lưới lớn bao trùm lên tất cả mọi thứ ở xung quanh làn đạn đó vậy.
Rất nhanh sau đó, người bên ngoài đã bị áp chế không dám thò đầu ra.
Mà Cao Bằng mang đội chỉ huy phân tán trận hình tiến về phía trước đánh úp mục tiêu.
“Bắt sống! Nhất định những người này là động bọn của Cao Quang Minh, nhất định phải bắt sống chúng cho tao!”
Cao Bằng tức giận la to giống như giết lợn vậy.
Một đám chiến sĩ của nhà họ Cao chia ra mấy người ở lại bảo vệ cho Cao Bằng, những người còn lại thì xông ra ngoài.
Cao Bằng tức giận, anh ta không ngừng thở hổn hển, hận không thể rút gân lột da những người ở bên ngoài kia.
“Cậu Bằng, những người này tiến vào thành phố Hà Nội từ lúc nào vậy, tại sao chúng ta không phát hiện ra họ chứ?”
Cố Minh Tuấn ở bên cạnh trầm tư hai giây, sau đó ông ta hỏi: “Lẽ nào những người này vẫn đang ẩn núp ở trong thành phố Hà Nội?”
Ngoại trừ khả năng này, Cố Minh Tuấn không nghĩ ra được nguyên nhân khác.
Bây giờ bọn họ có rất nhiều cơ sở ngâm ở thành phố Hà Nội, chỉ cần có bất kỳ tình huống bất thường nào, nhất định bọn họ có thế biết được ngay lập tức.
Không phải nói khoa trương, nhưng lúc này thành phố Hà Nội giống như một toàn thành kiên cố vậy, muốn tiến vào nơi này thì chắc chẩn người đó phải vượt qua rất nhiều cửa ải.
Mà lúc này, những người đánh bom kia lại mang theo vũ khí hạt nhân vào đây, nếu họ mới vừa tiến vào thành phố Hà Nội thì chắc chắn bọn họ sẽ bị phát hiện ngay.
“Cái gì, họ vẫn ấn núp ở thành phố Hà Nội sao?”
Cao Bằng nghe vậy thì anh ta sững sờ, phía sau lưng của anh ta cũng không nhịn được toát ra một luông mồ hôi lạnh.
Nếu như vậy thì chẳng phải trước đó mỗi ngày anh ta đều nằm ở trong nguy hiểm sao? “Chắc chắn là bọn họ không dám đánh cậu Bằng đâu, dù sao cậu ấy cũng là con cháu của nhà họ Cao, bọn họ thì chỉ là mấy tên thuộc hạ thì sao dám có gan làm càn được.”
“Mà lần này, nhất định là họ đã nhận được lệnh của ai đó, hoặc là bọn họ đến đây vì muốn giải cứu Cao Quang Minh”
Cố Minh Tuấn vừa phân tích vừa nói.
Cao Bằng nghe vậy, trong mắt anh ta lóe lên ánh sáng, sau đó anh ta cắn răng nói rằng: “Nói tóm lại, tất cả mọi chuyện đều có liên quan mật thiết với Cao Phong!”
“Mẹ nó chứ, Cao Phong chết cũng không để cho ông đây sống yên ổn là sao, ông đây muốn báo thù!”
“Ông đây muốn chơi người đàn bà của anh ta, chiếm hết tất cả những gì của anh ta nữa! Bây giờ bọn mày đi kéo vợ chồng Kiều Thu Vân qua đây cho tao!”
“Quên đi, ông đây trực tiếp đi tìm bọn họ!”
“Tao muốn xem xem lần này Tập đoàn Thế Giới có thể chống đỡ nổi sự tấn công của tao hay không!”
Cao Bằng càng nói càng tức giận, lúc này anh ta đi đến phía sâu trong công viên.
Đúng vậy, anh ta muốn dùng loại phương thức cực đoan này để đi báo thù rửa hận.
Sau hai giờ.
Thành phố Hà Nội, Khu quy hoạch Thành Bắc.
Lâm Vạn Quân vẫn bị giam cầm trong căn phòng khóa kín đó.
Lúc này đã gần 12 giờ rồi, Lâm Vạn Quân chậm rãi mở mắt ra, liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường.
Cái đồng hồ treo tường này là Cố Minh Tuấn có ý treo lên cho Lâm Vạn Quân xem.
Ông ta muốn Lâm Vạn Quân nhớ kỹ thời gian, cảm nhận được cảm giác thống khổ từng giây từng phút một, sống một ngày bằng một năm giống như ở dưới địa ngục vậy.
Nhưng mà đối với Lâm Vạn Quân mà nói, đó cũng là công cụ hữu dụng nhất của ông ấy.
Thời gian tới gần 11 giờ 59 phút rôi, Lâm Vạn Quân liên nhanh chóng đẩy ván giường ra rồi lấy điện thoại di động từ trong đó.
Vừa khởi động máy, ông ấy còn chưa kịp gọi đi thì điện thoại của ông ấy đã rung lên.
Lâm Vạn Quân do dự một chút, nhưng ông ấy vẫn nhận.