RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chiếc xe này cô từng nhìn trên mạng rồi. Xe bốn chỗ mui trần làm thứ mà cô mơ ước.

Ngay cả màu sắc cũng là loại cô thích nhất, màu lam xinh đẹp động lòng người.

Cao Phong giờ mới hiểu, thì ra cô sợ chủ xe tới gây phiền phức cho mình nên mới kéo mình ra.

Nhưng... anh chính là chủ xe mà, sao có thể tự tìm bản thân gây rối chứ?

Kim Tuyết Mai lưu luyến nhìn thoáng qua xe, sau đó nhìn về phía Cao Phong, nói: "Xe điện của chúng ta đâu?"

"Sau này không đi xe điện nữa." Cao Phong nhìn cô, đang nghĩ làm sao nói cho cô nghe chuyện này.

"Không đi xe điện thì anh đi cái gì. Chẳng lẽ anh muốn lái chiếc xe thể thao này, nhưng anh sao mà lái nổi?" Kim Tuyết Mai nói xong thì chuẩn bị quay người rời đi.

"Xe này anh có thể lái..." Cao Phong nói.

Anh vốn cho cô một bất ngờ, nhưng lại cảm thấy có chút đường đột.

"Anh có thể lái? Anh lái tôi xem..." Kim Tuyết Mai quay đầu lại, nói xong cũng ngẩn cả người.

Chỉ thấy Cao Phong cười khanh khách nhìn mình, ngón trỏ treo chìa khóa của BWM. Chiếc chìa khóa dưới ánh nắng phát sáng rực rỡ.

"Anh! Đây thật sự là của anh?" Cô ngây ngẩn cả người.

"Tít tít." Cao Phong ấn chìa khóa xe một cái, xe lập tức kêu lên, đèn xe cũng nhấp nháy theo nhịp.

Đôi mắt đẹp của Kim Tuyết Mai trợn to, môi hồng cũng mở ra, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Chiếc xe trong mơ của mình đã lâu thực sự là của Cao Phong?

Cô sững sờ vươn tay ra, nhẹ nhàng nhéo má mình một cái.

"Ái!" Cô không khống chế được lực, đau đến nước mắt dâng một vòng trên mắt.

Là thật, không phải mình đang nằm mơ.

Sau chuyện lễ kỉ niệm công ty, rồi một loại chuyện xảy ra phía sau, Kim Tuyết Mai đều cảm thấy như mình đang mơ.

Nhưng cảm giác đau chân thực kia nói cho cô biết, cái này không phải nằm mơ mà lại sự thật.

"Có ngốc hay không vậy, mau lên xe đi." Cao Phong ngưng cười, sau đó mở cửa xe ngồi lên.

Cả người cô giống như choáng váng, động tác cứng ngắc, ngồi lên xe.

"Thắt dây ao toàn đi, lâu rồi anh không lái xe." Cao Phong khởi động xe nói.

Nhưng cô dường như không nghe thấy, vẫn vô cùng kinh ngạc nhìn anh như cũ.

Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó đưa tay vòng qua thắt dây an toàn cho cô.

Dáng người của cô thật tốt.

Cho nên lúc anh kéo dây an toàn qua thì mu bàn tay không tránh khỏi đụng phải.

Anh ho khan một tiếng, nhanh chóng thắt dây an toàn vào, có chút không nỡ mà thu tay về.

"Cao Phong, nói cho tôi biết xe này ở đâu ra?" Cô lại quay qua nhìn anh mà hỏi.

Cao Phong ngừng một chút, nói khẽ: "Nếu anh nói là anh mua thì em tin không?"

"Chắc chắn tôi sẽ không tin rồi! Loại xe này cho dù rẻ nhất cũng phải hơn một tỷ. Nhìn phong cách của chiếc xe này ít nhất cũng phải hai tỷ trở lên!"

"Anh mà cũng bỏ ra được hai tỷ? Có quỷ mới tin." Sao cô có thể tin đây là do anh mua chứ. Cái này so với việc trúng sổ xố còn không thực tế hơn.

"Ha ha, đúng vậy. Đây là anh mượn bạn đi tạm hai hôm. Bây giờ chúng ta đi đâu?" Cao Phong cười nói.

"Được... đi tới trung tâm thương mại Vạn Đạt đi. Hạ Vy đang chờ chúng ta ở đó, sau đó sẽ đi ăn cơm." cô nhẹ nhàng gật đầu.

Thì ra chiếc xe này là anh mượn bạn, trong lòng cô có hơi thất vọng.

Dù biết anh không thể mua nổi chiếc xe này, nhưng cô vẫn có chút chờ mong. Nếu thật sự anh mua được thì tốt biết bao.

Bây giờ lại biết thì ra chỉ là mượn.

Cao Phong nhạy cảm quan sát được sự mất mát của cô, dừng một chút rồi nói: "Xe này tính là gì, chờ tới ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta, anh sẽ cho em một bất ngờ lớn."

"Xì." Cô bĩu môi, vốn không để vào trong lòng.

Cái gọi là kỉ niệm kết hôn đối với cô mà nói, chỉ là một hi vọng xa vời.

Năm đầu kỉ niệm kết hôn thì cô đang tăng ca ở công ty. Lúc tan làm đã là hơn 12 giờ đêm, cô nhớ rất rõ, ngày đổ hai người ở ngoài ăn bát mì hành băm.

Năm thứ hai, anh tặng cô một sợ dây chuyền lại bị cô tiện tay ném qua một bên.

Chỉ có điều anh không biết là sau đó cô cầm lại cất vào trong hộp trang điểm

Thời gian ba năm cô đã chấp nhận số phận rồi.

Những bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, hoa hồng kiều diễm lộng lẫy, cuối cùng sẽ chẳng bao giờ thuộc về cô cả.

"Anh nói thật. Anh nhất định sẽ cho em một niềm vui bất ngờ." Cao Phong nói rất chân thành.

Tháng sau là kỉ niệm ba năm hai người kết hôn, anh đã chuẩn bị cùng cô trải qua một ngày kỉ niệm lãng mạn.

Có một số việc cũng nên cho cô biết.

Ba năm, anh nhận về bao nhiêu ánh mắt khinh thường, cô đi theo anh cũng nhận lại bấy nhiêu trào phúng.

Nhưng mà từ nay về sau, tất cả đều thay đổi rồi.

Trước đó người vì ta mà lặng lẽ, sau này quân lâm thiên hạ, hứa cho người một đời ấm no.

Xí nghiệp Kim Thiên, văn phòng tầng cao nhất trong công ty.

Những người khác đã rời đi, chỉ còn sót lại hai cha con Kim Hùng Sơn.

Ánh mắt hai người đờ đẫn nhìn bản hợp đồng cực kì chói mắt trên bàn.

Bản hợp đồng này đủ để cho bất kỳ công ty nào Hà Nội điên cuồng, nhưng lúc này trong mắt hai người lại như củ khoai nóng bỏng tay.

"Vậy mà Kim Tuyết Mai thật sự làm được?" Kim Hồng Vũ sững sờ nói.

Sắc mặt Kim Hùng Sơn cũng không khá hơn. Ông ta thật không ngờ, Kim Tuyết Mai chỉ dùng một ngày mà đã cầm được hợp đồng với Phong Mai.

Tuy nói đây là chuyện tốt, nhưng nghĩ tới chuyện này lại được hoàn thành bởi Kim Tuyết Mai thì bọn họ liền không thoải mái.

Kim Tuyết Mai và Kim Hồng Vũ từng có cá cược, còn lập ngay trước mặt bà cụ Kim.

Bây giờ anh ta thua cược chẳng lẽ phải thật sự tặng vị trí giám đốc này cho cô?

"Cha mau nghĩ biện pháp nhanh chút đi, nếu không Kim Tuyết Mai sẽ cướp vị trí của con mất."

Kim Hồng Vũ vô cùng hốt hoảng.

Sắc mặt Kim Hùng Sơn càng thêm khó coi, trầm ngâm một lát rồi nói: "Chuyện này trước đừng nói với bà cụ, chỉ cần bà cụ không nhúng tay vào thì xí nghiệp này là do cha định đoạt."

"Cha chuẩn bị thế nào?" Kim Hồng Vũ nghe vậy thì vội vàng hỏi.

"Hợp đồng với Phong Mai do con toàn quyền phụ trách." trong mắt Kim Hùng Sơn lóe lên một tia âm hiểm.

Chỉ cần bà cụ không nhúng tay vào thì xí nghiệp này là do ông ta định đoạt. Ông ta nói đen là đen, nói trắng thì sẽ là trắng.

Cho dù cả phần công lao này, ông ta nói là do Kim Hồng Vũ hợp tác thì cũng không ai có thể đổi được.

"Nhưng mà... bà nội, còn cả người khác trong nhà nữa..." Kim Hồng Vũ có chút thấp thỏm.

"Bà cụ trước giờ đều không thích cả nhà Kim Ngọc Hải kia. Còn về công ty, ha ha, cha nói cho bọn họ nên biết làm gì." Kim Hùng Sơn cười mỉa một tiếng.

Mặc dù ông ta không biết làm thế nào mà Kim Tuyết Mai lấy được hợp tác, nhưng công lao lớn như thế, ông ta chắc chắn sẽ không cho Kim Tuyết Mai được hưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi