Chương 1304
Đợi sau khi Cao Phong rửa mặt sạch sẽ, lại đeo mặt nạ mô phỏng lên, tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Bấy giờ lại là một dãy số xa lạ.
Khoá miệng Cao Phong hiện lên một tia nghiên ngẫm, nhận điện thoại rồi đi về phía sô pha.
“Alo.”
Cao Phong nhẹ nhàng alo một tiếng.
“Là cậu Cao à! Tôi là Nam Phương Minh Nghị ”
Phía đối diện truyên đến giọng nói già nua của Nam Phương Minh Nghị, nghe rất là bất đắc dĩ.
Cao Phong trong lòng cười, quả nhiên bị chính mình đoán trúng rồi.
“Ngài Nam Phương có chuyện gì thế?”
Giọng nói của Cao Phong cố ý mang theo sự nghi hoặc.
“Khụ khụ, chuyện là như thế này, ngày hôm qua gặp mặt, lúc đó có hơi không vui vẻ với cậu Cao.”
“Cho nên tôi muôn mời cậu Cao đến nhà, không biết cậu Cao có thời gian hay không?”
Nam Phương Minh Nghị ho khan một tiếng rồi nói.
Có thể được dòng tộc nhà họ Nam Phương mời làm khách, có lẽ là toàn bộ thành phố Hà Nội cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà có thể được ông cụ của dòng tộc nhà họ Nam Phương tự mình mời, vậy cảng là như lông phượng và sừng lân.
Ít nhất, người trẻ tuổi như Cao Phong đây tuyệt đối là người đầu tiên.
“Thật ngại quá, tôi không có thời gian.”
Cao Phong vốn dĩ không có chút do dự nào, cứ thế trực tiếp nói lời từ chối.
“Vậy cậu Cao lúc nào thì có thời gian?”
Nam Phương Minh Nghị vội vàng hỏi.
“Tôi cũng không rõ nữa, hiện tại có chút việc, sau này chúng ta lại nói đi”
Cao Phong nói xong, trực tiếp tất điện thoại, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Mà bên kia Nam Phương Minh Nghị bị cúp điện thoại lại khẽ than thở một tiếng, cũng chậm rãi để điện thoại di động xuống.
“Ông nội, nếu không được thì quên đi, dòng tộc nhà họ Nam Phương không có anh ta thì cũng không sao mà?”
“Anh đã đích thân gọi điện, anh ta còn không biết nên tiến hay lui, thật không biết điều mà”
Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh nói.
Nam Phương An Khang cũng có chút không vui, anh ấy đã gọi cho Cao Phong nhiều lần, nhưng ngay cả bắt máy cũng không có.
“Người có năng lực, tất nhiên, đều có tính cách của riêng mình, chuyện này rất bình thường.”
Nam Phương Minh Nghị không tức giận, ngược lại nói giúp cho Cao Phong một câu.
“Dòng tộc nhà họ Nam Phương chúng ta, không cần phải ăn nói khép nép trước mặt anh ta chứ?”
Nam Phương Minh Nguyệt vẫn còn rất khó chịu.
“Minh Nguyệt, chúng ta không muốn phải hạ thấp mình trước mặt Cao Phong, chúng ta sẽ phải hạ thấp mình với các dòng tộc võ thuật khác!”
“Tình hình ở thành phố Hòa Bình bây giờ càng ngày càng trở nên phức tạp, mặc dù thế hệ này của con, dòng tộc nhà họ Nam Phương có rất nhiều con cháu, nhưng thực lực của mỗi người đều bình thường.”
“Thậm chí mấy đứa nhỏ nhà chú hai của con cũng cảm thấy võ thuật là chuyện vớ vẩn, hoàn toàn không muốn tập võ.”
“Nếu dòng tộc nhà họ Nam Phương chúng ta không thể đạt được kết quả tốt trong cuộc thi võ thuật năm nay, e răng địa vị của dòng tộc chúng ta sẽ xuống dốc không phanh.”
Nam Phương Minh Nghị hơi híp mắt lại, giọng điệu đây lo lắng.
Nếu không phải vì lý do này, đương nhiên ông ta sẽ không hạ mình, chủ động liên hệ với Cao Phong.
Nhưng bây giờ, vì tương lai của dòng tộc nhà họ Nam Phương, ông ta phải làm như vậy.
“Nhưng con cảm thấy, hạ mình với cái thằng Cao Phong thấp hèn kia thật sự rất mất mặt.”
Nam Phương Minh Nguyệt dấu miệng.
“Bởi vì con có thành kiến với Cao Phong! Bỏ qua mọi thứ mà nói, cho dù là thực lực hay tính cách, nhân phẩm của Cao Phong, đều hơn xa so với người thường.”
“Nếu dòng tộc nhà họ Nam Phương có thể qua lại thân thiết với cậu ta, vậy là trâm lợi mà không có hại!”
“Hãy tin ông nội, ông nhìn người chưa bao giờ nhìn sai.” Nam Phương Minh Nghị rất tự tin trả lời.