Chương 1321
Thấy cảnh này, nghe thấy lời Lý Cương nói, ngoại trừ Cao Phong thì tất cả mọi người đều thẫn thờ, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên và sợ hãi.
Cao Phong là khách quý của ông cụ Nghị dòng tộc nhà họ Nam Phương, ông cụ Nghị muốn đối xử khách khí với anh? Thế này thì thầy của Ngô Đông Phong, Lý Cương, chẳng phải là vãn bối của Cao Phong sao? Phạm Hồng Quân sợ rồi, thực sự sợ lắm luôn rồi.
“Chú Cương, tôi, tôi không biết, tôi…”
Phạm Hồng Quân cố gắng nở một nụ cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc.
“Bốp!”
Lý Cương lại tát cho gã ta một cái nữa, quát lên: “Tôi cho phép cậu mở miệng nói chuyện rồi sao hả?”
Ngô Đông Sơn dù sao cũng là học trò của ông ta, ông ta chắc chắn không thể bỏ mặc.
Nhưng Phạm Hồng Quân sống hay chết, có liên quan gì tới Lý Cương chứ? Đắc tội Cao Phong, ngày hôm nay nhất định phải có người đứng ra chịu tội thì mới có thể để Cao Phong hả giận được! “Anh ta vừa nãy mắng tôi bao nhiêu lần rồi?”
Cao Phong dừng một lát, cầm cái bấm móng tay hỏi Cao Thành Sâm.
“Thưa anh Phong, mười lần!”
Cao Thành Sâm lập tức trả lời.
“À, mười lần à..”
Cao Phong gật đầu, lại cúi đầu cắt móng tay tiếp.
Mọi người xung quanh thấy vậy thì thực sự không biết nói gì, móng tay của anh khó cắt vậy sao? Anh có biết là dáng vẻ lúc này của anh thực sự như đang cố ý khiêu khích không? Nhưng mà chẳng ai dám nói câu này ra cả.
Người ta có sức mạnh để tinh tướng, vậy thì không thể gọi là tinh tướng được, mà là lợi hại! Bọn họ cũng không muốn trải nghiệm như Phạm Hồng Quân.
Lý Cương nghe thấy câu nói kia của Cao Phong, trong nháy mắt đã hiểu rõ, bóp cổ Phạm Hồng Quân, một cái bạt tai nữa giáng xuống.
“Tôi không đánh cậu nhiều, cậu mắng cậu Phong mười lần, vậy tôi sẽ tát cậu mười cái!”
“Mấy cái tát vừa xong coi như làm nóng người.”
Lý Cương trịnh trọng nói.
Mặt của Phạm Hồng Quân lúc này đã sưng lên như đầu heo, người ta thấy mà sợ hãi.
Còn đám đàn em của Phạm Hồng Quân thì chẳng ai dám hé răng nói nửa lời, tất cả đều cúi đầu giữ im lặng.
“Chú Cương, tôi…”
Phạm Hồng Quân muốn giải thích, nhưng Lý Cương sao có thể nghe gã ta giải thích nữa chứ? “Tôi không cho cậu nói!”
Lý Cương quát một tiếng, tai trái kẹp cổ Phạm Hồng Quân, còn tay phải hung hăng đập gã.
“Bốp!”
Máu mũi phun ra, khuôn mặt sưng vù lên.
Sau đó chính là một màn khiến người ta phải sợ hãi.
Bọn họ chính thức được diện kiến sự khủng bố của đôi tay của Thiết quyên Lý Cương.
Cao Phong cúi đầu không nói gì, vô cùng chăm chú cắt móng tay.
“Tách tách.”
Tiếng cắt móng tay vang lên lanh lảnh.
Trong bầu không khí yên tĩnh lúc bấy giờ, âm thanh ấy vang lên vô cùng rõ ràng.
“Bộp!”
Một tiếng bạt tai lại vang lên theo.
“Tách tách.”
Lại một tiếng cắt móng tay vang lên nối tiếp.
Mỗi mỗi lần cái bạt tai rơi xuống đều khiến lỗ tai mọi người đứng quanh đấy chấn động.
Mà mỗi lần tiếng cắt móng tay của Cao Phong vang lên, Phạm Hồng Quân đều phải chịu một cái bạt tai.
Đâu chỉ mười lần? E là hai mươi lần vẫn chưa hết ấy chứ? Phạm Hồng Quân bị đánh sắp bật khóc tới nơi rồi, trong lòng cực kỳ phẫn uất.
“Anh Phong, anh đừng cất móng tay nữa, đứng cất móng tay nữa mài Tôi cầu xin anh!”
Phạm Hồng Quân nức nở, van xin Cao Phong.
Mặt sưng lên cả cục to đùng, ép đôi mắt ở giữa thành một cái khe nhỏ, xem ra vô cùng thê thảm.