Chương 1326
Ở trên chiến trường mà lửa đạn không ngừng bắn như thế, toàn thân trên dưới của anh ta có thể giữ lại được một ngón tay út kia hay là không thì cũng đều rất khó nói.
Nhưng mà, người chết thì không thể sống lại, đối với Long Tuấn Hạo mà nói loại chuyện giống như sống chết này, cũng không phải là chuyện mới chỉ trải qua lần đầu tiên.
Mà, quãng đường còn lại, vẫn cần phải đi.
Chỉ có hoàn thành được mục tiêu cuối cùng, thì mới không phụ lòng những người đó.
“Ông đây thật sự là không nghĩ tới, một tên chân chó chạy đi theo phía đằng sau của Vũ Hoàng Minh năm đó, vậy mà lại sẽ có một ngày có thể chạm mặt với ông đây ở trên chiến trường.”
“Còn con mẹ nó ở đấy mà nói năng lung tung, mau lái xe tăng tác chiến trên bộ tới đây đi!”
Long Tuấn Hạo hít sâu một hơi, mỗi lần nghĩ đến chuyện này anh ta đều cảm thấy vô cùng cảm thán.
Đêm hôm đó, Long Tuấn Hạo dẫn binh chinh phạt quân phản loạn Sotun, nhưng mà cuối cùng lại rơi vào trong cái bẫy mà quân phản loạn Sotun đã bày ra.
Sotun đã hợp tác với các quân đoàn quân phản loạn khác, trực tiếp bao vây cánh quân của Long Tuấn Hạo lại giống như là đang gói sủi cảo.
Trước sau trái phải, bốn phương tám hướng, chỉ cần đưa mắt nhìn ra là có thể thấy được, tất cả đều là địch.
Long Tuấn Hạo thê không đầu hàng, bảo người giơ cao ngọn cờ lớn của Liên minh Bình Huyên, sau đó dẫn dắt thuộc hạ và các anh em, tắm máu mà chiến đấu.
Đạn pháo từ bốn phương tám hướng càn quét tới, từng lớp từng đoàn những người ở bên cạnh của Long Tuấn Hạo lần lượt ngã xuống, giống như là từng bó lúa mì đến mùa thì được gặt xuống vậy.
Súng đạn không có mắt, cho dù những người thuộc hạ kia đã bảo vệ rất tốt cho Long Tuấn Hạo rồi nhưng mà Long Tuấn Hạo vẫn bị thương rất nghiêm trọng.
Mà Long Tuấn Hạo lúc ấy, đã dứt khoát cởi bỏ bộ đồng phục tác chiến, thắt thật chặt vùng bị thương lại, sau đó tiếp tục cầm súng chiến đấu.
Nhưng mà, đạn có nhiều hơn đi nữa thì cũng sẽ đến lúc dùng hết.
Đối mặt với sự tấn công từ bốn phương tám hướng, Liên minh Bình Huyên rất nhanh đã bị đẩy đến tình thế hết gạo sạch đạn.
Long Tuấn Hạo dẫn theo các thuộc hạ và anh em, bỏ lại vũ khí nóng, lập tức phát động tấn công xung phong.
Phía bên kia có đạn súng đầy đủ, trên căn bản là sẽ không tiến hành đánh cận chiến với đám người Long Tuấn Hạo bọn họ, không ngừng nổ súng bản càn quét, giống như là đang tập bản trên mục tiêu sống vậy.
Lúc ấy, hai mắt của Long Tuấn Hạo trở nên đỏ như máu, khóc không ra nước mắt, trong lòng bi phẫn tới cực điểm.
Nhìn từng người lại nối tiếp từng người anh em bên cạnh lần lượt ngã xuống, trong lòng của Long Tuấn Hạo bị lấp đầy bằng một nỗi căm hận sâu đậm.
Tất cả những người này đều là những người anh em đã cùng nhau vào sinh ra tử cùng với anh ta! Cuối cùng, Long Tuấn Hạo cũng đã bị đạn quét trúng chân, lúc này lập tức ngã nhào trên đất.
Mà phần lớn các thành viên ở trong Liên minh Bình Huyên cũng đã bị đạn bản quét cho ngã xuống mặt đất.
Nhưng mà sự dũng mãnh của Liên minh Bình Huyên, lại được thế hiện ra một cách rõ ràng nhất vào những thời khắc giống như thế này.
Không có ai lùi bước, trong miệng của tất cả mọi người đều cùng hô to, chỉ cần cờ lớn của Liên minh Bình Huyên không ngã, vậy thì bò cũng phải đi giết chết một tên địch.
Những tên quân phản loạn của phía Sotun bên kia thấy được cảnh này thì đều bị rung động đến mức không có cách nào nói ra được thành lời.
Bọn họ chưa từng được thấy qua cảnh tượng oanh liệt của Việt Nam vào thời kỳ chiến tranh năm đó, cho nên vĩnh viễn không cách nào hiểu được lòng tâm huyết, anh dũng, đồng thời còn có cả một phần tính khát máu và cả thấy chết không sờn trong xương tủy của người Việt Nam.
Mà biểu hiện của Long Tuấn Hạo lúc này, lại đã triển khai ở trước mắt của bọn họ một bài học vô cùng trực quan và sinh động.