RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1329

Dưới phe cánh của Long Tuấn Hạo có tới mấy chục ngàn tướng sĩ, nguồn lực lượng này tuyệt đối không thể khinh thường.

Nếu như Long Tuấn Hạo thật sự trung thành một lòng với Cao Phong, vậy thì sau này theo lẽ tự nhiên, anh ta và nguồn sức mạnh của anh ta sẽ có thể mang tới sự trợ giúp rất lớn cho Cao Phong.

Nhựng mà nếu như trong lòng của anh ta có những kế hoạch nham hiểm, vậy thì sau này ất sẽ là viên đá cản chân, gây ra rất nhiều khó khăn lớn cho Cao Phong.

Đúng như câu nói kia của Lâm Vạn Quân, người bạn biến thành kẻ địch còn đáng sợ hơn nhiêu so với người vốn dĩ đã là kẻ địch.

Cho nên, một nguồn lực lượng mang tính mấu chốt như vậy thì đương nhiên là cũng phải trải qua tâng tầng kiểm tra và thử thách.

Phan Hải Huy cũng có thể hiểu được tâm tư này của Lâm Vạn Quân, làm việc lớn thì không thể không có tính phòng bị đối với lòng người.

Nhưng những chuyện này, bây giờ Phan Hải Huy chắc chắn sẽ không nói cho Long Tuấn Hạo biết, để tránh cho Long Tuấn Hạo suy nghĩ nhiều.

“Được, khi nào thì chúng ta quay trở về Hà Nội?”

Long Tuấn Hạo cũng không hỏi nhiều, lúc này anh ta lại có chút không kịp đợi mà liếc nhìn Phan Hải Huy.

“Tôi nói bây giờ trở về thì anh có thể ngay lập tức đứng lên sao?”

Phan Hải Huy liếc Long Tuấn Hạo một cái, sau đó nói.

“Cậu khích tôi? Tôi con mẹ nó cái tính tình nóng nảy nảy của chính mình!”

Long Tuấn Hạo vừa nói thì cũng đã lập tức xòe bàn tay ra, đè lên giường, sau đó chống đỡ thân thể muốn đứng lên.

Đứng thì có thế đứng lên được, nhưng mà chỉ mới vừa đi hai bước, vết thương đã tức khắc truyên tới một cơn đau nhức, không nhịn được mà chảy ra những giọt mồ hôi hột lớn khoảng chừng bằng hạt đậu.

“Bốp!”

Long Tuấn Hạo đột ngột bấm tay vào một góc chiếc bàn ở bên cạnh, dùng sức giữ lại mới có thể chậm rãi đứng vững được thân thể.

“Hai ngày, nhiều nhất ba ngày nữa thôi là tôi có thể không có vấn đề gì đáng ngại nữa”

“Dù sao thì các người cũng không thể bỏ lại tôi ở nơi này được, ngày hôm đó khi anh Phong trở về Thành phố Hà Nội, có nói thế nào thì tôi cũng muốn có mặt ở nơi đó ”

Ánh mắt của Long Tuấn Hạo bỗng nhiên trở nên vô cùng kiên định.

Lần này có thể thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, đối với Long Tuấn Hạo mà nói thật sự đây đã là một sự may mắn đến vô cùng, cũng đã khiến cho anh ta hiểu thêm về sự quý giá của sinh mạng.

Cho nên suốt đời anh ta cũng khó quên đi được, lúc ban đầu, Cao Phong đã có ơn cứu mạng đối với nhà họ họ khi còn ở Thành phố Hà Nội.

“Chờ đó đi! Toàn bộ chúng tôi ở bên này đều đã nghỉ ngơi dưỡng sức xong cả rồi!”

“Đợi đến khi ông Quân ở bên kia sắp xếp xong chuyện, chúng ta sẽ có thể lập tức quay trở vẽ quê.”

Trong mắt của Phan Hải Huy cũng đang trào dâng lên ánh sáng của sự mong đợi.

Dẫu sao thì Thành phố Hà Nội mới là nơi anh ta được sinh ra, đồng thời cũng là nơi đã nuôi dưỡng anh ta lớn lên.

“Vê quê…

Hai chữ tuyệt vời biết bao nhiêu!”

Đầu tiên, Long Tuấn Hạo xúc động mà than thở một câu, sau đó lại hỏi: “Cậu không liên lạc với ông Quân?”

Phan Hải Huy chậm rãi lắc đầu, trả lời: “Có nhiều chuyện nói ra thì rất dài dòng, chỉ có thể nói răng, một nhóm người này của chúng tôi, chưa đến một thời khắc cuối cùng thì trên căn bản sẽ không thể nào tùy tiện lộ mặt được, chuyện của anh cũng chỉ là hành động nắm ngoài ý muốn mà thôi.”

“Trước đó chúng tôi vẫn luôn ẩn núp ở một khu vực vắng vẻ để âm thầm phát triển lực lượng, nơi mà thậm chí ngay cả là tín hiệu cũng không có, mọi thứ đều được tiến hành trong bí mật và bảo mật.”

“Chỉ có hoàn toàn ngăn cách cùng với bên ngoài thì mới có thể đảm bảo được là sẽ tuyệt đối không thể có sai sót và nhầm lẫn nào.”

“Những chuyện này, chờ trở lại Thành phố Hà Nội, chúng ta vừa uống rượu vừa nói tiếp đi.”

Phan Hải Huy chẳng qua chỉ là đơn giản giải thích đôi câu, còn lại cũng không tiếp tục nói đến những vấn đề sâu xa hơn.

“Được!”

Long Tuấn Hạo trịnh trọng gật đầu.

Thành phố Hòa Bình, dòng họ Nam Phương.

Dọc suốt cả con đường, Cao Phong được Lý Cương dẫn đi xuyên thẳng qua trang viên riêng rộng lớn của dòng họ Nam Phương, tiến về phía mảnh sân ở phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi