RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1343

Vẻ mặt của Cao Phong dửng dưng, giọng điệu cũng cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng mà những lời mà anh nói ra, lại tràn đầy vẻ khiêu khích, thậm chí còn mang theo một ít khinh thường.

Tựa như là ở trong mắt của anh, cái tên Nam Phương Hòa Trạch căn bản cũng không được coi là cái gì vậy.

Nam Phương Minh Nghị thấy một màn này thì khóe miệng cũng không kìm được mà giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không khuyên bảo gì nhiều.

Ông ta biết được, ở trong thế giới của những người luyện võ, muốn khiến cho người khác kính phục mình, vậy thì phải dùng võ lực mạnh mẽ để đi chinh phục người ngoài.

Đối với những người học võ, luyện võ mà nói thì, tiền tài, quyền thế đều không có chỗ dùng lớn.

Cho dù bên ngoài có tỏ ra kính phục, nhưng trên thực tế, trong lòng lại càng cảm thấy xem thường.

Ở trên con đường của những người luyện võ, người thành đạt là nhà sư, còn người mạnh là vua, hành động này của Cao Phong đang làm đúng vô cùng.

“Được!”

Lúc này Nam Phương Hòa Trạch mới cất giọng đáp một tiếng, sau đó bước lên trước.

Những người khác ở trong dòng họ Nam Phương đều lộ ra vẻ mặt khinh thường mà nhìn về phía Cao Phong.

Nam Phương Minh Nghị nói, Cao Phong chỉ dùng ba chiêu là có thể đánh bại được Lý Cương, nhưng mà bọn họ lại chưa từng được chứng kiến tận mắt.

Bọn họ chỉ biết là, dòng họ Nam Phương cũng được coi như là dòng họ lâu đời và có uy tín trong giới luyện võ, cho nên không phải là bất cứ một người tùy tiện nào cũng có thể khiêu khích.

Mà Nam Phương Hòa Trạch, lại là người xuất sắc trong đám con cháu đời thứ ba của dòng họ Nam Phương, chỉ bằng Cao Phong mà cũng dám khiêu chiến với Nam Phương Hòa Trạch? Chỉ có trong lòng của Nam Phương Minh Nguyệt và Nam Phương An Khang biết được, Nam Phương Hòa Trạch tuyệt đối không phải đối thủ của Cao Phong.

Tính tình của cái tên Nam Phương Hòa Trạch này cũng được coi là cực kỳ thoải mái và chính trực, sau khi chắp tay làm lễ với Cao Phong thì cũng ngay lập tức muốn ra tay tấn công.

“Chờ một chút.”

Cao Phong nhẹ nhàng mở miệng ngăn cản động tác của anh ta.

“Như thế nào? Lúc này lại muốn nhận thua sao?”

“Hay là nói, anh muốn cầu xin tôi lúc ra tay đánh anh thì nhẹ nhàng một chút?”

Nam Phương Hòa Trạch hừ lạnh một tiếng.

Cao Phong không để ý đến Nam Phương Hòa Trạch, quay đầu nhìn về phía những người khác ở trong dòng họ Nam Phương.

“Hình như những người cảm thấy không phục không phải là chỉ có một người? Nếu đã như vậy rồi, thì tất cả các người đều cùng xông lên hết cả đi.”

“Bất kỳ người nào cảm thấy không phục người, thì cũng đều có thể đứng ra, tôi sẽ giải quyết chung một lần luôn, tránh cho lãng phí thời gian.”

Cao Phong cất giọng bình tĩnh mở miệng.

Lời này nói ra, khung cảnh trên khoảng đất trống trước cửa lớn nhà họ Nam Phương đột nhiên rơi vào im lặng hoàn toàn.

Cái người thanh niên tên là Cao Phong này, có chút ngông cuồng quá rồi thì phải! Anh vậy mà lại nói, muốn dựa vào sức của một mình mình, khiêu chiến với tất cả mọi người trong dòng họ Nam Phương? Người này cho rằng chính mình là ai, cho rằng chính mình là thân hay sao? Dõi mắt ra toàn bộ Thành phố Hòa Bình, có ai dám nói ra những lời này? Nếu như tất cả mọi người của dòng họ Nam Phương cùng tiến lên, sau đó đều bị Cao Phong đánh bại, há chẳng phải là nói, cả một dòng họ luyện võ lớn như nhà Nam Phương, cũng không thể chống lại được một mình Cao Phong? Lần nảy, ngay cả Nam Phương Minh Nguyệt cũng khẽ cau mày, trong lòng không cảm thấy Cao Phong có thể làm được.

Cho dù Cao Phong có thể đánh thắng được Lý Cương, nhưng mà dòng họ Nam Phương thân là một dòng họ luyện võ lớn, thực lực của con em trong dòng họ đều ở mức không thể khinh thường được! Hai nắm đấm thì khó mà địch lại được bốn tay, một người đàn ông thì không ngăn được bầy sói, Cao Phong quả thật là đã có chút cuồng vọng rồi.

“Để tôi xem xem anh có bao nhiêu ngông cuồng!”

Bỗng nhiên lúc này, một người con cháu trong dòng họ Nam Phương hét lớn lên một câu rồi đi lên phía trước.

Người thanh niên này vừa mới tiến bước, mấy người thanh niên khác lại cũng lục tục nối tiếp đi ra, người nào cũng là con cháu đời thứ ba của dòng họ Nam Phương.

Mới vừa rồi bọn họ cũng chỉ có cái nhìn khó chịu với Cao Phong mà thôi, nhưng mà bây giờ Cao Phong còn nói ra những lời ngông cuồng đến như vậy, ai còn có thể nhịn được nữa chứ? “Anh đừng hối hận là được!”

Ánh mắt của Nam Phương Hòa Trạch tản mát ra vẻ hài hước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi