Chương 1356
Đôi mắt sâu thẳm, dường như khiến người ta bị rơi vào mà không hay Nam Phương Minh Nguyệt ánh mắt phức tạp nhìn Cao Phong, cô muốn với tay vào túi lấy điện thoại, loại phát hiện rãng điện thoại đã để quên trong xe “Anh có lẽ rất tốt, nhưng trong lòng vẫn có vương vấn chuyện cũ.”
“Nhưng trong lòng tôi, Cao Phong vẫn luôn là người con trai ưu tú nhất thế gian này.”
Nam Phương Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, sau đó cất bước đuổi theo.
Nam Phương Minh Nghị dẫn theo Cao Phong, đến một nơi giao nộp tài chính.
Ở kỳ thi này, không ai có thể tùy tiện rời đảo, người nào đã rời đi thì tuyệt đối không thể trở lại.
Cho nên mấy ngày nay, đồ ăn thức uống và chỗ ở đều phải được đưa tới.
Mà mấy thứ này, không được cung cấp miễn phí, vậy nên đều phải nộp phí tham gia.
Dòng tộc nhà họ Nam Phương có mười mấy người, tính theo số người thì phải trả mỗi người ba tỷ rưỡi.
Điều này khiến cho Cao Phong không khỏi cảm thán, phía tổ chức của cuộc thi này đúng là hội vơ vét của cải.
Tuy nhiên, dòng tộc nhà họ Nam Phương giàu có, vài chục tỷ cũng không đáng là gì.
Nam Phương Minh Nghị nộp không dưới bảy mươi tỷ tiên lệ phí, thì tới nơi tranh đấu chính thức.
Vừa rồi đi tới, không ít người của dòng tộc võ thuật đều chỉ trỏ vào người dòng tộc nhà họ Nam Phương.
Dù sao thì dòng tộc nhà họ Nam Phương cũng là dòng tộc đầu tiên ở khu Thành Nam, nhưng không có nhiều cao thủ, chỉ xếp thứ mười bảy, quả thực khiến cho người ta bật cười.
Nam Phương Minh Nghị lộ vẻ mặt ảm đạm, nhưng không có cách gì khác.
Giữa các cao thủ, chỉ cần có thể chứng minh sức mạnh thì đó chính là địa vị thực sự.
Nếu như không giành được thắng lợi, thì dù nói như thế nào cũng trở nên vô ích.
“Ông cụ Nghị, năm nay nhà ông có thêm người tham gia sao?”
“Hơn nữa người này, không giống như đệ tử của dòng tộc nhà họ Nam Phương”
Một gã nhân viên kiểm tra danh sách ngẩng đầu hỏi.
Danh sách có 6 người: Nam Phương Minh Nghị cùng Nam Phương Minh Nguyệt đều ở danh sách đó.
“Đúng vậy, Cao Phong cũng là người của dòng tộc nhà họ Nam Phương chúng ta, năm nay cũng tham gia.
Nam Phương Minh Nghị thần sắc không thay đổi, từ tốn giải thích.
“Ôi, ông cụ Nghị, ông nói đó là người của gia tộc Nam Phương, anh ta thực sự là người của dòng tộc nhà họ Nam Phương sao?”
Bỗng nhiên, có tiếng của Hứa Vĩnh Hạo truyên tới.
Không đợi Nam Phương Minh Nghị mở miệng, Hứa Vĩnh Hạo nói tiếp: “Có phải là ông cụ Nghị cảm thấy thực lực của bản thân không đủ, nên mới gọi trợ thủ từ bên ngoài phải không? Cái này có tính là phạm luật không nhỉ?”
Hứa Vĩnh Hạo vừa nói, vừa nhìn qua đánh giá Cao Phong, cũng không để ý nhiều.
Theo con mắt của anh ta, liếc một cái có thế đại khái đoán ra liệu người này có phải bậc kỳ tài hay không, thực lực bao nhiêu.
Cao Phong nhìn qua, thân thể không cường tráng cho lãm, toàn thân cũng không có nhiều khí thế, về cơ bản không xứng lọt vào tầm mắt anh ta.
Nhìn thấy vậy, nhiêu người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.
Vừa thấy dòng tộc nhà họ Nam Phương cùng nhà họ Huỳnh xảy ra mâu thuẫn, họ lại có hứng thú.
“Cao Phong là người của thành phố Hòa Bình, hiện tại cũng là người của dòng tộc nhà họ Nam Phương.”
Nam Phương Minh Nghị ôn tồn giải thích.
Nghe được lời Nam Phương Minh Nghị nói, có rất nhiều người giật mình sửng sốt.
Cao Phong? Đó không phải là ông chủ của tập đoàn đang được chú ý ở Hòa Bình dạo này sao? Cái này chỉ cần chú ý một chút tình hình ở Hòa Bình là có thể biết được.
Tuy nhiên, với một vài người trong giới võ thuật, thì cái tên Cao Phong này vẫn còn vô cùng xa lạ.
Tuy nhiên, dù mọi người có nhận ra Cao Phong ở Hòa Bình có xuất thân không tâm thường đi chăng nữa, họ cũng chẳng để ý nhiều.
Ở trong giới võ thuật, kẻ có tài được trọng vọng, còn người có tiền thì lại chẳng là gì.
Mà ở hội thi võ thuật ở bán đảo Hải Đông này, có tài mới đứng trên cao, tiền bạc chẳng được coi là quan trọng.
“Thế nào đây, dòng tộc nhà họ Nam Phương các người còn có họ Cao ư? Ha ha?”
Hứa Vĩnh Hạo lúc này cười ha ha, anh ta cũng không biết biết nói Cao Phong là ai.
Nam Phương Minh Nguyệt chớp mắt đã tiến lên từng bước, trừng mắt hỏi Hứa Vĩnh Hạo: “Mẹ của anh cũng đâu phải người họ Huỳnh, về mà hỏi mẹ của anh tại sao không có họ Huỳnh đi.”