RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1370

“Anh Sâm! Đừng làm thế!”

“Mặc dù tôi không hiểu rõ chi tiết tình hình Hội thi võ thuật.

Nhưng dựa theo tin tức tình báo đã nhận được, bây giờ du thuyền của bọn họ đã rời khỏi Thành phố Hòa Bình, chẳng biết đi đến đâu!”

“Cho dù chú đến Dòng tộc nhà họ Nam Phương, chú cũng không thể tìm thấy anh Phong!”

“Dù chúng ta biết chính xác thời gian và địa điểm tố chức Hội thi võ thuật, nhưng chúng ta vẫn không có cách nào!”

Sắc mặt Khúc Đại Minh vô cùng tối tăm, anh ta thở dài rồi nói: “Vòng thi đấu vòng loại Hội thi võ thuật sẽ không dễ dàng cho phép người ngoài tiếp xúc.”

Dư Văn Cường cũng gật đầu một cái.

Anh ta cũng được xem như người địa phương ở Thành phố Hòa Bình, nên tất nhiên anh ta cũng hiếu quy tắc vòng loại của Hội thi võ thuật.

Ở nơi đó, không phải chỉ cần có tiền là muốn nói gì cũng được.

Ở những nơi khác, chỉ cần anh nguyện ý tiêu tiên, có thể mua được vé vào cửa của bất cứ Hội thi gì.

Nhưng ở Thành phố Hòa Bình, trong vòng những người tập võ, từ đầu đến cuối không thể dùng tiên tài để đo lường địa vị của một người.

Phải nói một cách chắc chắn là tài sản của Dòng tộc nhà họ Nam Phương thể xếp vào top năm của Thành phố Hòa Bình! Nhưng ở trong vòng những người tập võ, bọn họ cũng chỉ xếp hạng mười bảy mà thôi.

Từ đâu đến cuối, không có bao nhiêu người nế mặt bọn họ.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta chỉ ngồi nhìn thế nảy, mặc kệ mọi chuyện sao?”

Cao Thành Sâm vô cùng lo lắng hỏi.

Mọi người đều yên lặng, không biết phải nói gì bây giờ.

Vũ Hoàng Lê lắng lặng hút thuốc, không nói một lời.

Lúc đầu, bọn họ đều tưởng rằng mình cũng trải qua nhiều sóng gió như vậy, chắc hẳn mỗi người trong số họ đã có thể một mình phụ trách một phía.

Ít nhất trong ba ngày Cao Phong rời khỏi đây, bọn họ vẫn có thể chịu nối.

Nhưng mà, Cao Phong mới vừa rời đi không tới một ngày, bọn họ lập tức sốt ruột, hoang mang lo sợ, giống như con kiến bò trên chảo nóng vậy.

“Tổng giám đốc Lê! Anh là người lớn tuổi nhất trong số chúng ta, kinh nghiệm sống cũng phong phú nhất, anh cảm thấy chúng ta cần phải làm gì bây giờ?”

Chốc lát sau, Khúc Đại Minh ngẩng đầu nhìn Vũ Hoàng Lê.

Vũ Hoàng Lê im lặng suy nghĩ trong mấy giây, sau đó dập tắt tàn thuốc rồi nói: “Chắc chắn không thể đế cô Tuyết Mai xảy ra chuyện gì! Đây là chuyện bắt buộc phải thực hiện được!”

“Mặc kệ chúng ta có thể liên lạc với anh Cao Phong hay không, bắt buộc không thể để cô Kim Tuyết Mai xảy ra bất cứ điều gì không may!”

Nghe thấy những lời này của Vũ Hoàng Lê, mấy người kia đều gật đầu đồng ý.

“Cho nên, cho dù chúng ta không tìm được anh Cao Phong, đầu tiên cũng phải nghĩ cách đảm bảo an toàn cho cô Kim Tuyết Mai ”

“Mà bây giờ, vấn đề mà chúng ta phải giải quyết một cách nhanh chóng chính là…

Chúng ta phải dùng cách nào để đảm bảo an toàn cho cô ta?”

Ngón tay của Vũ Hoàng Lê nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt lần lượt nhìn thoáng qua tất cả mọi người.

“Tổng giám đốc Lê Ý anh là…Bây giờ, chúng ta phải nghĩ cách, lập tức trở về Thủ đô Hà Nội à?”

Cao Thành Sâm hỏi.

Khúc Đại Minh lại khẽ nhíu mày và nói: ‘Bây giờ, tôi vẫn chưa liên lạc được với ông Vạn Quân, chỉ dựa năng lượng trong tay chúng ta, sợ là chúng ta rất khó làm được việc này.”

“Đợi thêm một lát nữa đi! Tôi muốn suy nghĩ một chút!”

Dư Văn Cường lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một lát mới ngẩng đầu lên và nói: “Chúng ta có tổng cộng một ngàn bảy trăm người anh em, như vậy đã đủ chưa?”

“Một ngàn bảy trăm người đánh một mình Cao Bằng, chắc chắn như vậy đã đủ rồi.”

“Nhưng chắc chắn không phải một ngàn bảy trăm người này đều sẽ tình nguyện đi theo chúng ta đi theo chúng ta, trở về Thủ đô Hà Nội.”

“Quan trọng nhất là trong tay Cao Bằng có vũ khí nóng, đàn em của anh Cường có thể chống lại sao?”

Khúc Đại Minh im lặng suy nghĩ hai giây rồi hỏi.

Dư Văn Cường cũng sửng sốt một chút, lúc này anh ta trở nên ỉu xìu.

Đàn em của anh ta có thể dũng cảm, liều mạng chiến đấu để tranh đoạt địa bàn với người khác, nhưng đối mặt với vũ khí nóng…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi