RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó trực tiếp đi đến bãi đỗ xe.

Kim Tuyết Ngọc cũng không nóng nảy, cứ như thế cùng Lâm Đan Phượng đứng ở một bên, vẻ mặt khinh thường nhìn Cao Phong.

Cô ta muốn nhìn xem, Cao Phong chuẩn bị lái chiếc xe chạy bằng điện của thương hiệu gì.

Kim Tuyết Ngọc lấy điện thoại ra bấm gì đó, còn Lâm Đan Phượng thì cảm thấy hứng thú nhìn theo Cao Phong.

Chẳng qua ngay sau đó, Lâm Đan Phượng bỗng nhiên trợn to mắt ra nhìn.

"Tuyết Ngọc, anh rể cậu, hình như anh ấy không lái xe chạy bằng điện đến đây đâu...” Lâm Đan Phượng kéo cánh tay của Kim Tuyết Ngọc.

“Ôi dào, tớ biết rồi, không phải chỉ là một chiếc xe ba gác thôi à, cậu đồng ý ngồi lên đó, còn tớ thì không đâu." Kim Tuyết Ngọc không nhịn được, trả lời lại một câu.

Lúc cô ta nói ra những lời này, cô ta vẫn còn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, căn bản không có ý định ngẩng đầu lên.

"Không phải đâu... Không phải xe ba bánh, mà là xe bốn bánh đấy...”

Giọng nói của Lâm Đan Phượng có phần lắp bắp.

"Phụt! Đan Phượng, cậu đang nói đùa với tớ à? Chẳng lẽ cậu muốn nói cho tớ biết, Cao Phong lái một chiếc máy kéo bốn bánh đến đây ư?” Kim Tuyết Ngọc bật cười.

"Không phải vậy, hình như anh ấy lái.. BMW đến đây!”Lâm Đan Phượng nhìn kỹ chiếc xe kia, sau đó có chút không chắc chắn lắm, nói.

"Cái gì?" Kim Tuyết Ngọc sững sờ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cái gì, anh ta lái BMW á?"

Một giây sau, Kim Tuyết Ngọc cũng ngây người, điện thoại di động trong tay cô ta, thiếu chút nữa đã rơi xuống mặt đất.

"Chuyện này không có khả năng?” Kim Tuyết Ngọc lẩm bẩm.

Chỉ thấy từ phía xa, Cao Phong chậm rãi đi đến bên cạnh một chiếc xe BMW màu xanh lam, sau đó lấy chìa khóa xe ra, bấm một cái.

Tít tít!

Lúc này, đèn xe BMW nháy lên, còn phát ra âm thanh mở khóa.

Còn Cao Phong thì thuần thục mở cửa xe, trực tiếp ngồi lên ghế lái.

Kim Tuyết Ngọc dụi mắt, một lần nữa nhìn lại, mới biết mình thật sự không hoa mắt.

Còn Lâm Đan Phượng cũng có phần ngoài ý muốn nhìn Cao Phong, chẳng phải Kim Tuyết Ngọc đã nói, Cao Phong chỉ là một tên phế vật thôi ư, chỉ là một kẻ vô dụng lái chiếc xe chạy bằng điện.

Kết quả...

Làm sao lại là lái BMW đến đây?

"Tuyết Ngọc à, đây là do chị gái cậu mua sao?” Lâm Đan Phượng thật sự không kìm nén nổi lòng hiếu kỳ.

"Không phải, nhà tớ căn bản không mua BMW” Kim Tuyết Ngọc có phần ngây người trả lời.

Ngay sau đó, Cao Phong phanh xe, đỗ ở bên cạnh hai người, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn về phía hai người Kim Tuyết Ngọc.

"Lên xe đi!”

Xung quanh, những người đang chờ người thân đến đón, nhìn thấy cảnh này đều bị hấp dẫn ánh mắt.

Bởi vì chiếc xe BMW màu xanh lam này của Cao Phong, quả thật khiến cho người ta không thể xem nhẹ.

Cho dù là kiểu dáng hay màu sắc đều lóa mắt như thế, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy thích.

Đương nhiên, bọn họ cũng biết, giá cả của chiếc xe này, nhất định không nhỏ, nói gì thì nói cũng phải trên dưới mấy tỷ.

"Chuyện này...” Kim Tuyết Ngọc có chút không biết nên nói gì cho phải.

Một chiếc xe BMW có kiểu dáng ngầu như thế, xuất hiện ở trước mặt cô ta, cho dù cô ta có nói gì đều không có sức thuyết phục!

"Tuyết Ngọc, nhanh lên xe đi, chúng ta nhanh lên xe đi!" Lâm Đan Phượng vội vàng kéo tay Kim Tuyết Ngọc, kéo cô ta từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần.

Có BMW lại không ngồi, đó chẳng phải là ngốc ư?

Ở trong ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người, hai người ngồi lên xe.

Vốn dĩ Kim Tuyết Ngọc vẫn đang chờ Cao Phong giúp cô ta xách vali, kết quả Cao Phong lại không có ý định giúp đỡ, anh chỉ lẳng lặng ngồi hút thuốc trên ghế lại.

“Hừ, làm màu cái gì!” Trong lòng Kim Tuyết Ngọc oán thầm một câu, sau đó tự mình xách vali bỏ vào cốp sau.

Chờ sau khi hai người bọn họ ngồi lên xe, Cao Phong ném tàn thuốc đi, trực tiếp khởi động xe.

Trong xe rơi vào trong bầu yên tĩnh quỷ dị, không ai nói câu gì.

Cao Phong lại càng không dự định nói chuyện, chỉ chuyên tâm lái xe. Anh biết Kim Tuyết Ngọc có tính cách như thế nào, bạn cho cô ta một chút màu sắc, cô ta có thể trực tiếp mở phường nhuộm.

"Cao Phong, đây là xe của anh à?" Một lúc lâu sau, Kim Tuyết Ngọc vẫn không nhịn được lên tiếng.

“Ừ” Cao Phong khẽ gật đầu.

"Ha ha, sao anh không nói đây là xe do anh thanh toán một lần mua về? Anh không cần phải khoác lác như thế đâu!"

"Có phải là do chị gái tôi đưa tiền cho anh mua xe không?” Kim Tuyết Ngọc cười mỉa một tiếng.

mày nhìn về phía Cao Phong.

"Cô ấy đang ở bệnh viện” Cao Phong vừa đánh tay lái, vừa trả lời cô ta.

"Cái gì? Ở bệnh viện? Chị tôi sao thế?” Kim Tuyết Ngọc đột nhiên sững sờ, sau đó vội vàng hỏi.

Tuy nói cô ta không thích Cao Phong, nhưng tình cảm chị em giữa cô ta và Kim Tuyết Mai lại rất tốt.

Vì thế lúc nghe thấy tin Kim Tuyết Mai đang ở bệnh viện, tim cô ta như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

"Cô ấy chỉ bị mấy vết thương nhỏ mà thôi." Cao Phong không muốn giải thích quá nhiều với cô ta, chỉ lạnh nhạt nói.

"Bị mấy vết thương nhỏ? Ngay cả chị gái tôi, anh cũng không bảo vệ được chu đáo, anh còn làm được gì?” Kim Tuyết Ngọc chỉ vào Cao Phong rồi quát.

"Cô ấy bị xây xước, anh hủy đi cả gia tộc của đối phương, như thế còn chưa đủ sao?” Cao Phong thản nhiên trả lời.

"Anh!" Kim Tuyết Ngọc căn bản không biết Cao Phong đang nói gì, cô ta chỉ giận dữ quay đầu đi: "Tôi muốn đến bệnh viện!”

Cao Phong không trả lời cô ta, vốn dĩ Kim Tuyết Ngọc nên đến bệnh viện thăm Kim Tuyết Mai.

Xe nhanh chóng lái đến bệnh viện, sau khi Kim Tuyết Ngọc hỏi rõ Kim Tuyết Mai ở phòng bệnh nào, cô ta một thân một mình chạy vào trong.

Vốn dĩ Cao Phong dự định ở dưới lầu hút điếu thuốc lá, đúng lúc này, Lâm Vạn Quân gọi điện thoại đến.

"Chú Lâm, có chuyện gì thế?” Cao Phong vừa nghe máy, lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Anh biết, nếu không có việc quan trọng, Lâm Vạn Quân tuyệt đối sẽ không tùy tiện quấy rầy mình.

"Cậu Phong, bên phía khu quy hoạch Thành Bắc xảy ra một số chuyện” Lâm Vạn Quân dừng lại một lúc, sau đó trả lời.

"Xảy ra chuyện ư? Chuyện gì thế?" Cao Phong có chút ngoài ý muốn, hỏi.

Bây giờ ở thành phố Hà Nội này, có thể nói bất động sản Phong Mai chính là xí nghiệp đầu tàu, có chuyện gì mà bất động sản Phong Mai không giải quyết được ư?

Nếu như ngay cả Lâm Vạn Quân đều không thể giải quyết được, vậy chuyện này có phần khó khăn.

"Chính là bên trên công trường của chúng ta thường xuyên có người quấy rối? Lúc đầu tôi không định nói với cậu chủ.”

"Thế nhưng hiện tại đã lên đến mức độ đánh nhau, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình trạng có người bị thương, cho nên ý của tôi là.."

Giọng nói của Lâm Vạn Quân trầm thấp, mang theo giọng điệu hỏi thăm.

Đến lúc này, Cao Phong mới hiểu được Lâm Vạn Quân muốn nói gì.

Lấy năng lực hiện tại của Lâm Vạn Quân, ông ta đương nhiên có thể dễ dàng giải quyết được những chuyện này.

Ông ta gọi điện thoại đến cho Cao Phong, ý tứ rất đơn giản, ông ta muốn hỏi xem, Cao Phong muốn trực tiếp phái người giải quyết những kẻ đó, hay là muốn làm như thế nào.

"Trước mắt tạm thời đừng làm theo phương án đó, nếu đối phương đã làm như vậy, chắc chắn bọn chúng sẽ đưa ra yêu cầu.”

"Nói cho cùng, chúng ta cũng không thể trực tiếp tiêu diệt ngay khi vừa mới bắt đầu.” Cao Phong suy nghĩ một lát, sau đó trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi