RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1381

Nhưng một khi anh ta rút súng ra, anh ta đã chính thức đứng ở phía đối lập với Cao Bằng, vậy chuyện này sẽ không còn đường cứu chữa nữa.

Cố Minh Tuấn tiến lên một bước và lên tiếng: “Được rồi! Mỗi bên chúng ta đều lùi một bước đi! Trước hết, cậu hãy giam giữ Kim Ngọc Hải ra rồi nói tiếp.”

Hai mắt Cao Bằng lóe lên, cuối cùng anh ta vẫn gật đầu đồng ý. Chỉ cần có Kim Ngọc Hải, bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể ép hai người Kim Tuyết Mai xuống núi.

Nếu vì chuyện này mà tuyên chiến với Tập đoàn Thế Giới, vậy đúng là thiệt hại còn nhiều hơn lợi ích.

Đội trưởng Đội an ninh vẫn cảm thấy hơi do dự, anh ta cũng không có trách nhiệm bảo vệ Kim Ngọc Hải.

Hơn nữa, chắc chắn Cao Bằng sẽ không để Kim Ngọc Hải ở lại.

Cho nên Đội trưởng Đội an ninh chỉ chân chờ trong giây lát, sau đó vẫn thở dài một hơi rồi nhường ra một bước.

Một đám chiến sĩ nhà họ Cao lập tức tiến lên, mạnh mẽ kéo Kim Ngọc Hải qua.

“Các người nhanh thả cha tôi ra!” Hai người Kim Tuyết Mai lập tức rống to.

“Im miệng đi! Nơi này có bệnh viện sao?” Kiều Thu Vân chống nạnh, giận dữ gầm lên một tiếng.

Nghe thấy câu này, hai người Kim Tuyết Mai đều chán nản cúi đầu. Nhưng Cao Bằng lại hài lòng cười ha ha, ánh mắt anh ta nhìn hai người đây vẻ cân nhấc: “Ai nói là tôi muốn đưa ông ta đến bệnh viện? Ông ta muốn chết thì cứ để ông ta chết thôi, tại sao còn mất công chữa trị?”

“Dù sao hai người các cô cũng không tình nguyện đi theo tôi, vậy tôi giữ lại ông ta cũng đâu có tác dụng gì?”

“Mau cứu lấy cha tôi!” Lúc này, Kim Tuyết Ngọc nhìn Cao Bằng, trong ánh mắt cô ta đầy vẻ cầu xin.

Cao Bằng dùng ánh mắt đánh giá toàn thân hai chị em Kim Tuyết Mai, càng xem càng hài lòng, càng xem càng không kịp chờ đợi.

“Chuyện này rất đơn giản! Hôm nay, hai người các cô đi theo tôi, vậy tôi sẽ đảm bảo ông ta bình yên không có chuyện gì”

Nói xong câu này, không đợi nhân viên an ninh mở miệng, Cao Anh Ninh đã trực tiếp quay đầu, nhìn thẳng vào anh ta và nói bằng giọng lạnh lùng: “Hai người họ tự nguyện đi theo tôi, nếu anh dám ngăn cản, hôm nay tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên đấy!”

Toàn trường đều yên tĩnh không có một tiếng động, không một ai dám lên tiếng ngăn cản anh ta.

Cao Bằng rất hài lòng, anh ta muốn chính là hiệu quả này, cảm giác “Trời đất bao la, chỉ có ta lớn nhất” thật là tuyệt vời!

“Anh tốn nhiều công sức như vậy, chính là vì có được tôi đúng không?” Đột nhiên Kim Tuyết Mai chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Cao Bằng bằng một ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Kim Tuyết Mai vừa mở miệng, một đám nhân viên an ninh lập tức xê dịch sang bên cạnh một bước.

“Ha ha! Cứ coi là vậy đi!” Cao Bằng cũng không hê cảm thấy chuyện này có gì sai lầm.

“Được thôi! Tôi có thể đi theo anh, cũng có thể làm theo yêu cầu của anh.” Vẻ mặt Kim Tuyết Mai vẫn rất bình tĩnh.

“Chị!” Kim Tuyết Ngọc hoảng sợ hét lên, nắm lấy cánh tay Kim Tuyết Mai.

“Chậc chậc… Cô đúng là một người thông minh! Nói chuyện với những người thông minh thật sảng khoái! Vậy chúng ta đi thôi! Bây giờ lập tức lên xe đi ngay!” Cao Bằng hưng phấn xoa xoa hai bàn tay.

Anh ta đã đợi ngày này từ rất lâu rồi!

“Đúng vậy! Sợ răng ông cụ Nam Phương Minh Nghị của Dòng tộc nhà họ Nam Phương còn không có tư cách xách giày cho ba người kia chứt”

Mọi người chỉ nói vài ba lời đã dẫn dắt đề tài về với Dòng tộc nhà họ Nam Phương một lần nữa.

Hơn nữa, bọn họ cũng không hề che giấu âm lượng tiếng bàn tán.

Mười mấy thành viên của Dòng tộc nhà họ Nam Phương như Nam Phương Minh Nguyệt nghe thấy những lời này vào trong tai, tất nhiên đầu cảm thấy cực kỷ không thoải mái, nhưng cũng không có bất cách nào thay đổi.

Ban đầu ông cụ Nam Phương có thể ngôi ngang hàng với cụ Hoàng Phủ ở vị trí trung tâm.

Mà hôm nay, ông ta lại lưu lạc ra sau ba người kia, thậm chí ngay cả vị trí sau lưng họ cũng lập tức không giữ được nữa rồi! Chênh lệch vô cùng to lớn như vậy, đổi thành bất cứ ai cũng không thể thản nhiên đối mặt.

Nhưng thực lực của bọn họ không đủ, nên bọn họ chỉ có thể im hơi lặng tiếng.

Sắc mặt Cao Phong thì vẫn lạnh nhạt không quan tâm, ánh mắt đang nhìn về phía ba ông cụ trên đài cao bên kia.

Toàn thân ba ông cụ đều ăn mặc trang phục có màu sắc sặc sỡ, kiểu dáng hơi phục cổ.

Khi họ đi đường, đúng là vô cùng khí thế! Người tập võ đều có khí thế của mình, là loại khí thế mạnh mẽ mà toàn thân tỏa từ trong ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi