RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1390

Chỉ bằng một kẻ không có thực lực nổi bật gì như Cao Phong mà mơ tưởng đến chuyện đứng ra ngăn cơn sóng dữ sao? Đây chẳng khác gì một chuyện cười lớn! Lúc này, ngay cả những thành viên của Dòng tộc nhà họ Nam Phương cũng lộ ra vẻ mặt buồn bã ỉu xìu.

Dù gì trong Hội thi võ thuật lần trước, bọn họ cũng chiến thăng và thăng cấp vào vòng sau, hơn nữa còn có thể xếp hạng mười bảy.

Mà lần này, bọn họ đắc tội với Hứa Vĩnh Hạo, sợ rằng toàn quân đều bị tiêu diệt từ vòng đấu này! Nếu thật là như vậy, e rằng đến Hội thi võ thuật lần sau, bọn họ thật sự không còn mặt mũi nào tới tham gia.

Ngắn ngủi mười mấy giây, hơn hai mươi người chậm rãi tiến lên, bao vây bốn người Cao Phong lại.

Mà bên phía Hứa Vĩnh Hạo cũng đã bùng nổ chiến đấu.

“Cô Minh Nguyệt! Chúng tôi đành phải đắc tội với cô rôi!”

Một tên thanh niên cười hì hì, trong nháy mắt tiến lên, tấn công về phía mấy người Cao Phong.

Hơn hai mươi người đều biết rõ thừa dịp đối thủ yếu ớt, lập tức lấy mạng đối phương.

Tất cả bọn họ đều là đồng loạt ra tay, không hê chuẩn bị đế cho mấy người Cao Phong có bất kỷ cơ hội thở dốc nào.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt Cao Phong ánh mắt lóe lên, sau đó anh bước tới mấy bước, trong nháy mắt, anh đã đi tới trước mặt người thanh niên kia.

Thanh niên kia đã sớm giơ cao hai nắm đấm thép, mạnh mẽ nện về phía Cao Phong.

Còn dư lại tám mươi người trên lôi đài.

Những người có thể chịu đựng nhiều trận chiến căng thẳng, vượt qua quá trình đào thải điên cuồng để có mặt vào giờ phút này, ngoài thành phân may mắn, quan trọng hơn là bản thân bọn họ đều có khả năng chiến đấu cá nhân rất tốt.

Cho nên tất nhiên thực lực của những người bị đào thải từ trước không thể nào so sánh với thực lực của những người này.

Nắm đấm thép của thanh niên này mang theo tiếng xé gió mạnh mẽ, thậm chí có thể lay động mấy sợi tóc của Cao Phong.

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, cũng đột nhiên xòe bàn tay ra, như tia chớp hướng đánh về phía trước.

Rõ ràng anh ra tay say thanh niên kia, nhưng tốc độ tấn công lại nhanh như sấm đánh vậy, đánh sau tới trước.

Vừa ra tay một cái là lập tức có thế nhận ra người này có thực lực hay không.~ – rxr `

Đa số mọi người có mặt ở đây đều là người luyện võ.

Cho dù không luyện võ, bọn họ cũng có một số hiểu biết đơn giản về võ thuật.

Cho nên Cao Phong vừa đánh ra một chiêu mở đầu, lập tức để cho rất nhiều người cảm thấy không bình thường.

“Ầml Ầm!”

Không đợi mọi người kịp phản ứng, bàn tay Cao Phong cũng đã đập thẳng vào gò má người thanh niên trước mặt anh.

Sau một tiếng động giòn tan, trên lòng bàn tay anh đột nhiên xuất hiện một luông lực đẩy, đầu thanh niên kia bị đánh lệch sang một bên.

Tay phải giơ lên phía trước, bàn tay trái của Cao Phong lại một lần nữa đưa ra, khép lại như một chiếc đao đơn giản, mạnh mẽ đánh xuống.

“AmI”

Thanh niên kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cao Phong chém một phát vào cổ.

Thanh niên bị đập lui về phía sau, liên tục lùi lại mấy bước mới ngừng nhưng lại không có cách nào điều chỉnh cổ khôi phục lại như bình thường, giống như là bị ai đó điểm trúng huyệt vị vậy.

“Hít hà!”

Chỉ thấy thanh niên này ngồi xổm xuống lôi đài, hai tay che cổ, không ngừng hít thở hơi lạnh, rõ ràng đã đánh mất toàn bộ sức chiến đấu.

Cao Phong chỉ dùng không tới ba giây đã lập tức giải quyết xong một tên tuyển thủ.

Lúc trước, có rất nhiều đang cười nhạo Cao Phong, bây giờ đều ngậm miệng theo bản năng.

Chỉ cần nói đến thực lực mà Cao Phong vừa thể hiện ra lúc này, rất nhiều người đều không thể sánh được.

“Cùng tiến lên đi!”

Ánh mắt những người còn lại lóe lên một cái, sau đó hô to một tiếng rồi đồng loạt bắt đầu tấn công.

Vẻ mặt Cao Phong vẫn lạnh nhạt, không thèm quan tâm, ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, anh không hề có một chút bối rối.

Đối mặt với hơn hai mươi tên tuyến thủ có thực lực cao đang mạnh mẽ tấn công, lại không những chẳng thèm né tránh, mà ngược lại còn chủ động tiến lên nghênh địch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi