RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1436

Giữa quang ảnh lập lòe của cây côn sáng bóng đang không ngừng quay tròn trong tay anh ta, Cao Phong chỉ có thể vừa đánh vừa lùi, bị Chương Võ Trạch ngày càng áp sát tấn công.

Trái tim của mọi người trong gia tộc Nam Phương lại một lần nữa như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Nam Phương Minh Nguyệt lại vô cùng lo lắng, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại, trái tim đập mạnh liên hồi như nổi trống.

Tốc độ vung côn của Chương Võ Trạch càng ngày càng tăng, lực đạo cũng cảng ngày càng mạnh hơn.

Có điêu, Cao Phong lại cũng không hê nôn nóng, anh biết dù cho có kẻ cường tráng mạnh bạo đến mức nào thì cũng sẽ có lúc thể lực bị tiêu hao hết.

Chỉ cần bản thân anh có thể chống cự được một thời gian nhất định, thì chắc chắn thế lực của Chương Võ Trạch sẽ bị giảm xuống nhanh chóng, tới lúc đó thì cơ hội phản kích của anh cũng đã đến rồi.

“Râm!”

Suy nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu Cao Phong thì anh đã bị một côn của Chương Võ Trạch quật mạnh xuống đầu vai.

Đoạn côn nhị khúc được tôi rèn từ sắt thép cứng rắn nện xuống xương cốt nơi bả vai khiến cho Cao Phong đau đến mức lập tức phải hít sâu một hơi lạnh lẽo để đè ép cơn đau.

Không để cho Cao Phong kịp phản ứng lại, Chương Võ Trạch lại tiếp tục vung mạnh cây côn nhị khúc lên, lật tay giáng một côn xuống bên hông của Cao Phong.

“Ầm!”

Cao Phong bị thương nặng ở eo, hít sâu một hơi lùi lại phía sau.

Chương Võ Trạch cười gắn một tiếng, tay phải vung vấy côn nhị khúc đánh vào đầu gối Cao Phong.

“Răng rắc!”

Loại vũ khí như côn nhị khúc, đánh lên mô mềm gây tổn thương không nói, nếu trúng phải xương cốt thì càng đau hơn.

Đầu gối Cao Phong khẽ uốn, cưỡng ép chân nhảy lùi về sau vài bước, thoát khỏi phạm vi công kích của Chương Võ Trạch.

“Thôi xong! Chương Võ Trạch lấy côn nhị khúc ra, đã thể hiện rõ sự khác biệt giữa hai người”

Ánh mắt Nam Phương Hoà Trạch lộ vẻ tuyệt vọng.

“Nghe nói trong nhà họ Cao có một đại sư võ thuật cổ đại – Lý Long, đã đạt đến tinh tuý của côn nhị khúc!”

“Tổ tiên nhà họ lúc trước đã từng được đàm luận phương diện võ thuật với Lý Long! Lý Long là ai cơ chứ, là truyền kì của giới võ thuật cổ đại đó, tỉ lệ mỡ trên cơ thế cực thấp, lại còn sáng tạo ra môn võ cao thâm như Tiệt Quyên Đạo!”

“Không sai, tôi cũng google qua Tiệt Quyên Đạo rồi.”

Dưới khán đài những âm thanh bàn tán xôn xao vang lên.

Chứng kiến Cao Phong bị chèn ép, tất cả đều sợ hãi thán phục.

Nhưng ngẫm lại côn nhị khúc của nhà họ Cao, với đại võ sư Lý Long thì bọn họ cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên.

Trình độ am hiểu võ thuật của Lý Long, quả thật không phải người thường có thể so sánh.

Người nhà Nam Phương, bao gồm cả Nam Phương Minh Nghị đều cực kỳ lo lắng.

Cao Phong chậm rãi vuốt bộ phận bị côn nhị khúc đánh trúng, ngay lập tức cảm nhận nỗi đau kịch liệt truyền đến.

Hiện giờ trên người Cao Phong đã nhận hơn mười quyên từ Chương Võ Trạch, cũng nhận lấy vài lần công kích từ côn nhị khúc, rất nhiều chỗ đã nổi máu bầm.

“Cho anh một cơ hội nhận thua.

Nếu không, kế tiếp sẽ là đánh chết đấy.”

Hai tay Chương Võ Trạch nắm chặt côn nhị khúc, giọng điệu bình thản nói.

Thế nhưng, không ai dám nghi ngờ lời anh ta nói.

Trong lịch sử đại hội tranh bá võ lâm, Chương Võ Trạch cũng từng đánh chết người.

Cao Phong lắc đầu châm chậm, cười khẩy nói: “Tính mạng của tôi, chỉ có thể do tôi quyết định.”

“Nếu tôi không muốn, trên thế gian này bất kì ai cũng không thể lấy đi tính mạng của tôi.

Không tin, anh thử xem.”

“Được!”

Chương Võ Trạch hét to một tiếng, lần nữa tiến về phía trước.

Lúc này, côn nhị khúc trong tay anh ta lại càng uyển chuyển như gió, tốc độ tăng lên gấp hai lần.

Âm thanh vù vù trong không khí khiến người khác không khỏi sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi