RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1442

Anh ta không thể tin được, thực lực của Cao Phong lại mạnh mề đến vậy.

“Ban đầu khi mình chiến đấu cùng hản ta, vốn dĩ thực lực của hắn ta không mạnh thế!”

“Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có loại thế chất có thể mạnh lên ngay lập tức? Thế chất này không phải chỉ tôn tại trong truyền thuyết sao?”

Hứa Vĩnh Hạo cản răng lẩm bẩm.

Thân là một thành viên trong cái vòng tròn võ giả luấn quẩn này, đương nhiên Hứa Vĩnh Hạo biết rất nhiều sự tình người thường không biết.

Có loại thể chất của một số người, sinh ra vốn là để tập võ.

Nếu thể chất có thể phân chia thành các cấp bậc, thì của anh ta cũng chỉ coi là tạm ổn.

Mà Chương Võ Trạch cùng Hoàng Hạo Nam, tuyệt đối là cấp bậc ưu tú.

Về phân bá chủ Hoàng Phủ Đao Hàn trong đại hội tranh bá võ lâm hôm trước, thì là loại cực phẩm.

Võ giả ở thị trấn bi*n đ*ng đánh giá thể chất của Hoàng Phủ Đao Hàn là loại trăm năm khó gặp! Có thể thấy, thể chất của anh ta mạnh đến nhường nào.

Ấy vậy nhưng Hứa Vĩnh Hạo còn biết, có một loại thể chất tồn tại trong truyền thuyết chính là thể chất có khả năng vô hạn.

Gặp sức mạnh thì ngay lập tức cũng mạnh mẽ lên, thực lực vô hạn, khả năng cũng là vô cùng vô tận.

Chỉ cần ý chí trong lòng không sụp đổ, sẽ bộc phát ra được thứ năng lượng khổng lồ.

Trừ khi khoảng cách với đối thủ quá xa không cách nào đếm được, mới có thể bị đánh bại.

Bằng không thì, chỉ cần kiên quyết giữ vững nội tâm, sẽ liên tục chuyển hoá thành năng lượng phóng xuất ra ngoài.

“Cậu Hạo, anh nói khả năng này, là thật hay giả?”

Cận vệ bên cạnh nghỉ ngờ hỏi.

“Dĩ nhiên là thật!”

Hứa Vĩnh Hạo gật gù nói: “Cậu chưa đọc tin tức một đứa trẻ bị xe tông, mình người cha nâng chiếc xe mấy ngàn cân lên à! Không tính người thường, ngay cả cao thủ võ lâm có thể đơn giản làm được ư?”

Nghe vậy, cận vệ mới im lặng ngậm miệng lại.

Tin tức này đúng thật là anh ta đã nghe qua.

“Không được, Cao Vũ giờ đã lên tới top ba, mình tuyệt đối không thể để hắn ta tiến xa hơn nữa.”

“Mình và hẳn ta đã kết thành thù hận, nếu để hắn ta ngồi vững vị trí top ba thì cả nhà họ Chúc về sau sẽ không có quả ngon để ăn nữa”

Hứa Vĩnh Hạo càng tự nhủ trong lòng càng thấy lo lắng, mắt đã hiện lên vô số tia hoang mang.

“Cậu Hạo, địa vị của Cao Vũ bây giờ cũng đã cao hơn nhà họ Chúc chúng ta, chỉ sợ nếu đối phó hản ta sẽ khiến thế gia khác bất mãn…”

Cận vệ lo lắng nói.

“Hừ Vì vậy chúng ta mới phải làm việc thận trọng, thân không biết quỷ không hay…

Tôi sẽ suy nghĩ thêm.”

Hứa Vĩnh Hạo vuốt cằm, mắt lộ ra tia hung ác dữ tợn.

“Vậy được, đến lúc đó chỉ cần cậu Hạo phân phó, tôi sẽ ngay lập tức tiến hành.”

Cận vệ cung kính nói.

Lúc ăn cơm tối, Nam Phương Minh Nguyệt vốn định tự mang tới cho Cao Phong nhưng anh nhất quyết không chịu, muốn tự mình đi qua.

“Anh thật cố chấp, tôi mang giúp anh một phần cơm thì đã làm sao? Anh bây giờ là người bị thương đấy.”

Nam Phương Minh Nguyệt có chút cạn lời.

“Đã gân khỏi rồi, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến trận chiến ngày mai”

“Hơn nữa di chuyển nhiều một chút có thế làm máu bầm nhanh tan.”

Cao Phong điềm đạm giải thích một câu, khoác áo đi ra ngoài.

Nam Phương Minh Nguyệt cũng không biết nói gì thêm, đành phải nhanh chóng đuổi kịp bước chân Cao Phong.

Ở thị trấn Biến Đông này, ban ngày có thể ra nhà hàng ăn bất cứ lúc nào.

Nhưng bữa tối phải ăn trong khoảng thời gian nhất định, tránh việc có người nửa đêm ra ngoài ăn ảnh hưởng võ giả khác nghỉ ngơi.

Chủ yếu cũng là tiết kiệm điện, ban đêm sẽ cúp toàn bộ các thiết bị điện.

Cho nên tất cả khu nhà lúc này thành người không phòng trống, tất cả võ giả đã đi ăn cơm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi