RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1471

“Không cân biết chúng tôi phạm phải lỗi sai như thế nào, các người cũng không có tư cách để động tới chúng tôi!”

Mộ Dung Hạo như muốn phát điên, hai mắt tràn ngập tơ máu đỏ rực.

Nghe tới đây thì Cao Phong đã rõ ràng.

Vốn dĩ trước kia đối với Mộ Dung Hạo cũng có chút đồng tỉnh.

Dù sao trên người anh ta cũng có mối hận giết cha, không ai có thể buông tha cho loại chuyện như thế này.

Nhưng bây giờ xem ra, cha của anh ta bị giết là xứng đáng.

Với tư cách là một người Nhật Bản, ông ta đã quảng bá võ thuật Nhật Bản trong giới võ thuật của thị trấn bi*n đ*ng, xúc phạm đến võ thuật của đất nước bọn họ, ông ta có chết cũng không hết tội.

“Hôm nay, tôi, Mộ Dung Hạo, ở tại đây, chỉ là để cho tất cả các người thấy được rằng võ thuật của các người, so với võ đạo của Nhật Bản thì thua kém đến như thế nào.”

“Bây giờ tôi đã đánh bại minh chủ của các người, các người còn muốn nói gì nữa?”

“Tất nhiên, tôi đang đứng đây.

Nếu các người muốn cùng nhau xông lên giết tôi, vậy thì hãy giết đi! Nhưng điêu đó sẽ chỉ khiến tôi càng coi thường các người mà thôi!”

Mộ Dung Hạo từng tiếng từng tiếng nói ra lời xúc phạm, lọt vào tai mọi người trên trên sân, khiến ai nấy đều phẫn nộ.

Tuy nhiên, họ không có cách nào cả.

Chẳng trách được Mộ Dung Hạo ra tay độc ác như vậy, có thể giết anh ta sẽ không bao giờ nương tay, thì ra anh ta là người Nhật Bản.

Mối hận thù giữa Nhật Bản và bọn họ lớn đến mức không cần phải diễn tả nữa.

Loại hận thù này, là thứ được chôn sâu từ tận trong xương tỦy.

“Cậu!”

Hoàng Phủ Thiên Hồng cả người run lên, lập tức nhảy ra khỏi đài cao.

“Hoàng Phủ Thiên Hồng, không được!”

Chủ nhân nhà họ Cao kéo Hoàng Phủ Thiên Hồng trở lại, thì thào nói: “Với thân phận hiện tại của chúng ta, cho dù có đấu với hẳn đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ không thể thắng hẳn được, nếu không sẽ bị người bên ngoài nói ra nói vào.”

“Hơn nữa, hiện tại Đao Hàn vẫn bị hản đạp dưới chân, nếu như hản…”

“Điều quan trọng nhất là, nếu như tôi và ông đều bại dưới tay hẳn, chúng ta sẽ trở thành cái trò cười gì đây?”

Hoàng Phủ Thiên Hồng siết chặt nắm tay, sau khi cân nhäc kỹ lưỡng ưu khuyết điểm, ông ta vẫn không có đi xuống.

“Nhưng chúng ta có thể làm gì đây? Lẽ nào cứ để hẳn ở đây để phô trương thanh thế của mình ư? Tôi bây giờ thật sự muốn giết hắn!”

Hoàng Phủ Thiên Hồng liếc nhìn Hoàng Phủ Đao Hàn đang sống chết không rõ ở trên võ đài, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Các vấn đề của thế hệ trẻ, chỉ có thể để thế hệ trẻ chúng nó tự giải quyết.”

Chủ nhân nhà họ Cao nhẹ giọng nói.

“Ngay cả Đao Hàn cũng thua rồi, còn có ai có thể đánh lại hẳn được? Còn có ai dám lên võ đài nữa? Ai lên thì người đó sẽ tự nộp mạng đó!”

Hoàng Phủ Thiên Hồng nói với vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

“Hoàng Phủ Thiên Hồng, lẽ nào ông đã quên mất Cao Vũ rôi sao?”

Miêu Chính Vũ bước tới, trâm giọng nói.

Nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người đều là sửng sốt, sau đó đều vô thức nhìn về phía Cao Phong ở phía dưới đài.

“Không được, thực lực của Cao Vũ còn không bằng Đao Hàn, đi lên chỉ có thể chịu chết.”

Hoàng Phủ Thiên Hồng lắc đầu nói.

“Chỉ có thể thử một chút, tôi thấy Cao Vũ đứa nhỏ này, thật sự không đơn giản.”

“Có lẽ, cậu ta chính là là hy vọng cuối cùng của chúng ta.”

Miêu Chính Vũ đầy chí khí nói.

Hoàng Phủ Thiên Hồng có chút do dự, mặc dù ông ta và Cao Phong không có thân thích gì với nhau, nhưng ông ta cũng không muốn Cao Phong hy sinh mạng sống của mình một cách vô ích.

Nhưng lúc nảy, thật sự không còn cách nào khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi