Chương 1473
Trong hoàn cảnh biết chắc mình sẽ chết như thế này, Cao Phong vẫn sẵn sàng đứng lên, bảo vệ tôn nghiêm của đất nước, điều này làm sao có thể không làm cho mọi người cảm động? Cao Phong khẽ quay đầu, nhìn Mộ Dung Hạo.
Mộ Dung Hạo hơi nheo mắt nói: “Trong số tất cả những võ giả ở đây, cậu là người duy nhất mà tôi coi trọng.”
“Tôi có thể thấy tham vọng to lớn ở trong tìm cậu, tại sao cậu lại ở lại cái nơi không tôn trọng nhân tài như ở đây chứ?”
“Chỉ cần cậu đồng ý cùng tôi trở về Nhật Bản, tôi sẽ bảo đảm cho cậu một đời giàu sang phú quý, đứng ở vị trí cao hơn tất cả mọi người.”
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, lãnh đạm nói: ‘Nếu không ở lại đây, lẽ nào lại đi tới đất nước Nhật Bản nhỏ như trái banh của các người sao?”
“Còn có anh, anh ăn thức ăn của chúng tôi, giẫm lên đất của chúng tôi, nhưng mở miệng ra lại liên tục xúc phạm chúng tôi.
Anh không xứng đáng được sống.”
Mộ Dung Hạo ngẩng đầu lên trời cười to: “Thật là một trò cười! Tôi giẫm lên đất nước của các người thì sao chứ, đó là vinh hạnh của các người”
“Cậu thật sự cho rằng tôi coi trọng cậu hay sao, Nhật Bản chúng tôi có quá nhiều võ giả tốt hơn cậu, tôi chỉ là đang cho cậu một cơ hội thôi, dù sao cậu cũng không biết quý trọng nó.”
Mộ Dung Hạo cười nhạo nói.
Cao Phong trấn định nhìn Mộ Dung Hạo một cái, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi cùng với Nhật Bản, không đội trời chung.
Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như vậy.”
Chỉ một câu này, đủ để thế hiện cho thái độ của Cao Phong! “Đúng vậy! Không đội trời chung! Nợ máu, thù hận vĩnh viễn sẽ không quên!”
“Không đội trời chung!”
Hàng nghìn người trên khán đài cùng lúc hét lên.
Mộ Dung Hạo trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng : “Nếu đã như vậy, thì không cần phải nói thêm gì nữa.”
Nói xong câu này, Mộ Dung Hạo đá Hoàng Phủ Đao Hàn xuống khỏi sàn đấu, rồi lại đạp con dao dài xuống.
Chiến đấu với Cao Phong, hắn thậm chí không thèm sử dụng vũ khí.
“Đến đây! Hãy để tôi xem cậu có khả năng gì, mà dám thách thức võ đạo Nhật Bản của tôi!”
Mộ Dung Hạo hừ lạnh một tiếng, lập tức làm ra tư thế karate của Nhật Bản.
Trong những trận chiến của hai ngày trước, anh ta cũng che dấu không ít, dù sao thì cũng chưa đạt được mục đích của bản thân.
Dù sao hiện tại, anh ta đã hoàn toàn không cần che dấu nữa, anh ta muốn dùng võ đạo Nhật Bản đánh bại những võ giả không có mắt dưới kia.
“Thật ra thì, cho dù là karate của Nhật Bản hay là hiệp khí đạo, bao gồm cả nhu đạo, thì đó đều là những môn võ thuật các người học lén của chúng tôi, sau đó tự mình thay đổi mà thôi.”
Cao Phong cảm thấy mình cần phải sửa chữa những hiểu lầm của Mộ Dung Hạo..
“Ha ha! Như vậy thì sao chứ? Nhật Bản chúng tôi lấy đi phân tỉnh túy, phế bỏ phần thừa thãi, chúng tôi có thể phát triển thành một môn võ công mạnh hơn, tự nhiên mạnh hơn các người.”
“Đừng nói nhảm nữa, ai mạnh ai yếu hơn, chúng ta cứ đánh trước rồi mới nói”
Mộ Dung Hạo chế nhạo.
Cao Phong khẽ nheo mắt, tuy rằng anh đã lên đài khiêu chiến, nhưng giờ phút này anh vẫn chưa có kế hoạch cụ thể.
Với thực lực mà Mộ Dung Hạo thể hiện ra, khẳng định là mạnh nhất trong tất cả những cao thủ mà Cao Phong từng thấy trên đời này.
Hươu chết vào tay ai, còn chưa nói được.
Nhưng bây giờ, anh không có lý do gì để trốn tránh.
Cho dù đó là để bảo vệ tôn nghiêm của dân tộc, hay là vì kế hoạch chinh phục giới võ thuật ở thị trấn Biến Đông, anh đều không có lý do gì để lùi bước.
“Tôi dùng hai chiêu để đánh tên rác rưởi Hoàng Phủ Đao Hàn kia, đánh cậu, nhiêu nhất là ba chiêu.”
Mộ Dung Hạo cười cười, sau đó trở tay dân đầu tấn công.
Vào lúc này, hàng ngàn người trên khán đài không nói nên lời, tất cả đều lo lắng cho kết quả trận đấu, tròn xoe mắt nhìn vào võ đài vì sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Bọn họ chỉ nhìn thấy tốc độ của Mộ Dung Hạo nhanh giống như một tia chớp, nắm chặt tay phải, nắm đấm như cục sắt cực lớn cuộn lại, nện về phía Cao Phong.