RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1492

Trong phòng, Hoàng Phủ Thiên Hồng, gia chủ Hoàng, gia chủ Cao, cùng với Nam Phương Minh Nghị, còn có Nam Phương Minh Nguyệt đều đang đứng ở bên cạnh.Nếu không phải trong phòng đang có nhiều người như vậy thì còn sẽ có càng nhiều người tiến vào.

Lúc này, Cao Phong còn đang nằm trên giường bệnh, mà Hoàng Phủ Đao Hàn cũng đang nằm trên một chiếc giường khác.

Điều làm cho mọi người kinh ngạc chính là vết thương của Hoàng Phủ Đao Hàn so với Cao Phong còn nặng hơn nhiêu.

Thể lực và sức khỏe của Cao Phong cứng cỏi đến nổi khiến cho mấy tên bác sĩ xung quanh đều rất là kinh ngạc cảm thán.

Lúc này, Hoàng Phủ Đao Hàn đã mở mắt, nhưng Cao Phong vẫn như cũ, không có dấu hiệu của sự tỉnh lại.

“Bác sĩ, Cao Phong anh ta rốt cuộc thế nào rồi.

Sao cho tới bây giờ vẫn còn chưa tỉnh dậy?”

Nam Phương Minh Nguyệt thật sự nhịn không được, tiến lên chất vấn bác sĩ.

“Cơ thế của Cao Phong rất khỏe mạnh, cho nên vết thương cũng không nghiêm trọng lãm.

Bây giờ mệt nhọc quá độ, cần được nghỉ ngơi đầy đủ”

“Dựa theo tình trạng hiện giờ của anh ấy thì cần nghỉ ngơi ít nhất ba ngày để phục hồi hoàn toàn sức khỏe, cùng lắm thì sử dụng đường glucose có độ tinh khiết cao do chiến binh đặc chế, Kết hợp cùng với liệu pháp xoa bóp Trung Y của ông Lý thì chắc hắn là có thể đẩy nhanh tốc độ bình phục của Cao Phong.”

Nói tới đây, bác sĩ lại lần nữa tiến lên sờ sờ mạch đập của Cao Phong, nói: “Nhanh nhất cũng đến 24 tiếng đồng hồ”

“Lâu như vậy…”

Nam Phương Minh Nguyệt lấm bấm một câu.

Bác sĩ chậm rãi lắc đầu, nói: “Nếu là đổi lại làm người khác, chỉ sợ bảy ngày tiếp theo cũng chưa biết tỉnh lại không.”

“Khụ..”

Mà bác sĩ vừa dứt lời, Cao Phong bỗng nhiên ho khan một tiếng.

“Bái”

Bác sĩ lúc đầu là sửng sốt, tiếp theo liên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Cao Phong, trên mặt tràn đầy sự kinh hãi.

Mấy tên bác sĩ còn lại cũng bất ngờ mở to đôi mắt, vẻ mặt không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến được ngay tại đây.

Hoàng Phủ Thiên Hồng và những người khác cũng vội vàng bước tới nhìn Cao Phong.

Cao Phong ho khan một tiếng, mí mắt khẽ động, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Bác sĩ nói trước rằng Cao Phong sẽ phải mất ít nhất 24 giờ mới có thể tỉnh lại, khuôn mặt anh lập tức đỏ bừng.

“Không thế! Làm sao có thể!”

Các bác sĩ khác cũng gật đầu một cách thất thân, điều này quả thực là không thể.

“Ông chủ làm nghề thuốc đã 30 năm, chưa từng thấy người nào có vóc dáng cường tráng như vậy.”

Lão già biết xoa bóp Trung y tán dương nói.

Thở dài.

“Có điều gì đó ẩn giấu trong trái tim anh ấy khiến anh ấy buộc phải tỉnh lại.”

Một bác sĩ khác trâm ngâm nói trong hai giây.

Cao Phong mở mắt ra, lắc đầu, sau đó lập tức từ trên giường ngôi dậy.

“Anh Cao! Anh Cao!”

Hoàng Phủ Thiên Hồng bước nhanh về phía trước, cố gắng ngăn Cao Phong đứng dậy.

“Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

Cao Phong hỏi.

“Bốn giờ”

Nam Phương Minh nhanh chóng trả lời.

“Tôi muốn trở về, tôi còn có chuyện.”

Cao Phong thở hổn hển hai cái, thân thể run lên bước xuống giường, đứng thẳng người.

“Hì hi!”

Các bác sĩ lại mở to mất kêu lên, đây vẫn là người sao? “Lão Cao, đừng hấp tấp.

Cho dù bây giờ đã tỉnh lại, anh vẫn là cố gắng chống đỡ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi