Chương 1505
Cao Bằng không thu bất kỳ bao phong bì nào, gã chỉ muốn mở tiệc miễn phí chiêu đãi cả thành phố, mục đích chính là muốn để mọi người biết rằng, Cao Bằng gã cưới được vợ của Cao Phong thủ đô Hà Nội.
Giờ phút này, dưới khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.
Từng chiếc xe sang xếp thành hàng dài thật dài, từ từ đậu ở nơi này.
Hai mươi chiếc Lincolns màu đen mui trần, hai mươi chiếc Roll-Royce, hai mươi chiếc Bentley Mulsannes và hàng chục chiếc Lamborgini trong đó.
Mỗi một chiếc xe, giá cả phải từ trăm triệu đổ lên.
Toàn bộ những chiếc xe này đều được trang bị lốp xe địa hình, cho nên dù trơn dốc cỡ nào cũng không có gì khó khăn.
Mặc dù Cao Bằng chẳng quan tâm Kim Tuyết Mai, nhưng dù gì trên bề nổi thì đây cũng là ngày cưới của gã, nên xếp thành hàng phô trương thế này tất nhiên phải có.
Trăm chiếc xe sang đắt tiền bao hết phân nửa khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.
Trên nắp động cơ của mỗi xe đều được trang trí bằng bông hồng đỏ tươi đẹp, băng lụa và bong bóng.
“Ha ha! Những thứ này, ngay cả loại phế vật như Cao Kinh Thiên cũng chưa từng cho Kim Tuyết Mai nhỉ?”
“Cao Bằng tao cũng xem như là để tâm đến cô ta.”
“Nhưng mà, tao chơi cô ta nhiều lắm là nửa tháng rồi sẽ đá thẳng cẳng”
Cao Bằng cười ha hả, toàn thân âu phục thẳng thớm, cầm một đóa hoa trong bay, bước xuống xe, lắng lặng chờ bên cạnh xe”
Lúc bấy giờ, nhiệt độ bắt đầu có dấu hiệu ấm lên một chút.
Giờ phút này, trong căn biệt thự ở đỉnh núi Bồng Thiên.
Kim Tuyết Mai mang gương mặt tuyệt vọng, đứng sát đỉnh núi nhìn cảnh tượng dưới chân núi, lòng như tro tàn.
Tối hôm qua, cô đã định nhảy xuống từ nơi này chứng minh sự trong sạch.
Nhưng, bị Kim Vũ Kiên ngăn cản, hơn nữa còn bắt đầu khuyên bảo tận tình một phen.
Cuối cùng vẫn là một câu nói lay động Kim Tuyết Mai.
Dù chị không vì mình thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng.
“Chị, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Kim Vũ Kiên bước lên phía trước, đưa tay ôm lấy bả vai Kim Tuyết Mai.
Hình bóng hai chị em vào lúc này trông thật cô độc và bơ VƠ.
“Dù có nói thế nào, chị cũng không để Cao Bằng phá hủy sự trong sạch của chị.”
Đôi mắt Kim Tuyết Mai chất chứa vẻ kiên định.
“Kim Tuyết Mai, anh tới đón em này!”
“Cho em mười phút để xuống dưới, nếu đến giờ em còn chưa xuống thì…”
“Không liên quan, anh có thể cử hành hôn lễ vào hôm nay thì cũng có thể tổ chức tang lễ cho Kim Ngọc Hải vào ngày này, ha ha ha!”
Dưới chân núi, Cao Bằng cầm cái loa phát thanh hô đến tận đỉnh núi.
Kim Tuyết Mai bịt tai không thèm nghe những thứ này, tiếp tục nói: “Kế cả khi chị đi, chị cũng sẽ dứt khoát không để cho gã được như ý, dù phải chết!”
“Vũ Kiên, em ở đây đừng qua đó”
“Chờ anh ãy trở lại, giúp chị chuyển lời đến anh ấy, chị không trách anh ấy, con…
cũng không trách anh ấy.”
Nói xong câu này, Kim Tuyết Mai xoay người ra cửa.
Đương lúc ấy, chị Ngô mang hai bảo vệ bước lên.
“Cô Tuyết Mai, cô Vũ Kiên.”
Chị Ngô vội vàng đi tới, kéo hai người lại.
“Chị Ngô, thế nào?”
Kim Tuyết Mai hơi nghỉ ngờ hỏi.
Chị Ngô thấp giọng nói, “Mới vừa nhận được tin tức, cô Tuyết Vũ, hai người nhất định phải lên xe, hưởng thụ buổi hôn lễ tốt đẹp chỉ thuộc về cô.”
“Hôn lễ thuộc về tôi?”
Kim Tuyết Mai đầu tiên hơi sững sở một chút, sau đó mới cười khẩy, than nhẹ một tiếng rồi đi thẳng xuống dưới.
Kim Vũ Kiên không yên tâm về Kim Tuyết Mai nên lúc này cũng đi theo.