RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Đánh người sao? Con mắt nào của em nhìn thấy anh đánh người? Chứng cứ đâu? Cô bé à em đừng tưởng bộ dạng em xinh đẹp, thì có thể tùy tiện nói xấu người tốt!”

Người thanh niên tóc vàng ra vẻ sợ hãi nói xong, trên gương mặt tràn ngập trêu tức.

"Anh! Anh vô liêm sỉ!” Kim Tuyết Ngọc cảm thấy khó thở, chỉ người thanh niên tóc vàng mắng.

“Ha ha! Bọn anh vô liêm sỉ, càng vô liêm sỉ hơn em còn chưa thấy đâu, nhưng nếu em mắng bọn anh, vậy em tới đây đi!”

"Đương nhiên, bọn anh sẽ không bắt em cúi đầu xin lỗi, nhưng uống chén rượu với bọn anh thì không thể thiếu được.”

Người thanh niên tóc vàng cười ha ha, vươn tay muốn kéo Kim Tuyết Ngọc.

“Anh cút đi!” Sao Kim Tuyết Ngọc có thể ngờ tới người thanh niên dám trực tiếp ra tay, cô ta vội vàng lùi về sau.

"Ha ha, đừng sợ” Vẻ mặt người thanh niên tóc vàng trêu tức, cười nói.

"Các người đừng đụng vào cậu ấy, nếu không thì tôi báo cảnh sát thật đấy!” Lâm Đan Phượng vội vàng đứng ra, còn cầm di động trong tay.

"Ồ lại có thêm một cô em xinh đẹp nữa, vậy em cùng tới đây đi, ha ha!”

"Đúng lúc anh không chia đủ phần” Người thanh niên tóc vàng không thèm để ý, vươn tay kéo Lâm Đan Phượng.

Đám Từ Thanh Nga vội vàng ngồi lùi về sau, lúc này bọn họ không dám nhúng tay vào.

“Cút” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền tới.

Người thanh niên tóc vàng sửng sốt, sau đó trên mặt xuất hiện chút lạnh lẽo, nhìn về phía phát ra giọng nói.

Đã tới lúc này rồi, còn có người dám xen vào chuyện của mình, đây không phải là muốn chết sao?

Mà lúc này Cao Phong hơi nhíu mày, bọn họ giáo huấn Lâm Thiên Hùng còn chưa tính, bây giờ lại muốn ra tay với Kim Tuyết Ngọc, đương nhiên là Cao Phong không đồng ý.

Dù sao chức trách của Cao Phong tối nay, là bảo vệ sự an toàn của Kim Tuyết Ngọc.

"Anh nói cái gì? Hình như tôi không nghe thấy rõ lắm." Đôi mắt người thanh niên tóc vàng nhìn chằm chằm Cao Phong, vươn tay ngoáy lỗ tai hỏi.

"Tôi nói, anh cút cho tôi.” Cao Phong lạnh lùng nhìn anh ta một cái, anh ngồi yên trên ghế, giọng điệu lạnh nhạt nói.

Những lời này vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ.

Cho dù là Kim Tuyết Ngọc hay đám Lâm Thiên Hùng, hoặc là khách hàng ở trong quán bar này, cả đám đều nhìn Cao Phong với vẻ khó mà tin.

Tên nhóc này bị ngu sao? Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người.

Chẳng lẽ lúc trước lúc người thanh niên tóc vàng báo tên bang Lâm Hổ ra, tên nhóc này ngủ thiếp đi rồi?

Hay là tên nhóc này không phải người ở đây?

Nhưng chỉ cần là người ở thành phố Hà Nội, không ai không nghe nói tới tên bang Lâm Hổ.

Chỉ cần nghe qua đã biết kinh khủng cỡ nào, nếu chưa từng nghe qua, vậy nói lên còn chưa đủ địa vị.

Vậy mà bây giờ Cao Phong còn dám ra tay, rốt cuộc là anh ta ngốc thật, hay là giả vờ không biết đây?

"Tôi thấy anh muốn chết rồi!"

Người thanh niên tóc vàng không nói hai lời, vươn tay cầm một chai rượu, ném thẳng về phía Cao Phong.

"Choang!"

Ánh mắt Cao Phong lạnh lẽo, cơ thể lập tức đứng thẳng, bỗng nhiên cánh tay phải vươn ra, trực tiếp đánh bay chai rượu của người thanh niên tóc vàng.

Ngay sau đó tay trái vươn ra, một cái tát tát mạnh vào má phải của người thanh niên tóc vàng.

“Bốp!”

Một cái tát vang dội, chẳng qua bây giờ người bị đánh, đổi thành người thanh niên tóc vàng.

Người thanh niên tóc vàng, đàn em của bang Lâm Hổ, bị đánh sao?

"Tôi nói anh cút, anh không nghe thấy rõ à?"

Lúc này, Cao Phong lạnh nhạt đứng tại chỗ, trong đôi mắt tràn ngập khí phách nhìn bằng nửa con mắt, khiến toàn thân người ta không khỏi run rẩy.

Lúc này anh giống như thần linh quan sát chúng sinh, cả thiên hạ này đều là con kiến.

Một loại cảm giác lạnh nhạt vô cùng khí phách bao quanh người Cao Phong, khiến mọi người đều khó nói rõ được cảm xúc trong lòng.

Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc thì càng kinh ngạc, cho tới bây giờ cô ta chưa từng thấy Cao Phong như vậy.

Ở trong ấn tượng của cô ta, Cao Phong là loại người yếu đuối, đánh không đánh trả mắng không mắng lại mới dúng.

Sao lúc này, có cảm giác như Cao Phong vô cùng khí phách như vậy nhỉ?

Không, đây nhất định là ảo giác của mình!

Nhưng lúc này người thanh niên tóc vàng đang che má mình, đây thật sự không phải là ảo giác!

"Tên này, anh dám dánh tôi sao?" Người thanh niên tóc vàng nhìn Cao Phong với vẻ khó mà tin.

"Đừng nói tới bang Lâm Hồ trước mặt ôi, chỉ là một đám ô hợp mà thôi.”

"Nếu tôi là anh, bây giờ tôi sẽ cút ngay, sẽ không mất mặt lắm đấy." Cao Phong lạnh nhạt nhìn người thanh niên tóc vàng, trong giọng nói tràn ngập khinh thường.

Mọi người lại hoảng sợ.

Cao Phong này, chẳng những biểu đạt khinh thường với người thanh niên tóc vàng, ngay cả bang Lâm Hổ tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Hà Nội, cũng không được anh để vào mắt sao?

Rốt cuộc anh là ai?

Từ Thanh Nga và đám Lâm Thiên Hùng vô cùng khiếp sợ.

Nếu không phải biết Cao Phong trước, chỉ cần nhìn Cao Phong hiện giờ, cho dù là ai đều không dám khinh thường chút nào!

Nhưng bọn họ biết, Cao Phong chỉ là một tên phế vật ăn bám mà thôi, cho nên, cảm thấy Cao Phong lúc này, chẳng qua là đang phô trương thanh thế mà thôi.

"Anh là ai?” Người thanh niên tóc vàng cũng bị chấn trụ, không nhịn được hỏi một câu.

"Anh không có tư cách biết.” Cao Phong cười nhạt.

Người thanh niên tóc vàng ngẩn ra, sau đó đột nhiên kêu lên: “Hôm nay ông đây mặc kệ anh là ai, anh đã dám xem thường bang Lâm Hổ bọn tôi, vậy chúng tôi phải đánh chết anh!”

"Mẹ kiếp! Cùng tiến lên, giết chết anh ta!"

Lúc này sáu bảy thanh niên không quan tâm tới đám Lê Trọng Việt, cả đám xông về phía Cao Phong.

Mà Cao Phong chỉ lạnh nhạt liếc đám Lê Trọng Việt một cái, quả nhiên, bọn họ đều không có ý giúp đỡ.

"Lê Trọng Việt, Lâm Thiên Hùng, các anh cùng lên đi, giúp Cao Phong đi chứ!” Lâm Đan Phượng không nhịn được kêu lên.

Nhưng trong mắt đám Lâm Thiên Hùng hiện lên chút khiếp sợ, chẳng những không tiến lên giúp đỡ, còn lùi về sau hai bước.

Trong lòng Cao Phong không ngừng cười mỉa, biểu hiện của mấy người này, đúng là không làm... Thất vọng hai chữ đàn ông!

Nhưng anh cũng không cần đám phế vật này giúp đỡ.

Người thanh niên tóc vàng xông lên đầu tiên, anh ta nắm chặt tay đánh mạnh về phía mặt Cao Phong.

Cao Phong đứng yên tại chỗ không cử động, tay phải nhanh như tia chớp vươn ra, đánh trúng vào cổ tay của người thanh niên tóc vàng.

Lúc này một quyền của người thanh niên tóc vàng bị đánh chệch đi, mà Cao Phong không nói hai lời tiến lên tát một cái, tát người thanh niên tóc vàng sang một bên.

Sáu người thanh niên còn lại cũng xông tới, quyền đấm cước đá với Cao Phong.

Tất cả mọi người đều nín thở, hoảng sợ nhìn mọi chuyện.

Cao Phong có thể đánh nhau, nhưng đánh thắng được bảy người sao?

Chỉ là tình huống kế tiếp, khiến tất cả bọn họ đều trợn mắt há miệng.

“Bốp!”

Chỉ thấy Cao Phong bị sáu người thanh niên vây quanh, trên mặt không có một chút bối rối nào.

Anh hơi nghiêng người né tránh công kích, bỗng nhiên tay vươn ra, lại tát mạnh một cái vào mặt một người thanh niên, trực tiếp đánh người thanh niên không ngừng lùi lại.

“Bốp!”

“Bốp!”

Một tiếng lại một tiếng tát vang dội.

Chỉ cần vang lên âm thanh bị tát, sẽ có một người thanh niên bị tát, không ngừng lùi về sau.

Cao Phong thậm chí còn không dùng quyền, càng không dùng chân, chỉ tát từng người lùi về sau.

Bộ dạng nhàn nhã, bình tĩnh ung dung, giống như đang dạo chơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi