Hiện giờ bọn họ đều nhìn về phía Lâm Thiên Hùng, giống như đang nhìn khỉ làm xiếc.
Mà đám Từ Thanh Nga cũng nhìn về phía nhân viên phục vụ, muốn xem nhân viên phục vụ trả lời như thế nào.
"Không phải." Nhân viên phục vụ thản nhiên trả lời.
"Cái gì?" Lê Trọng Việt và Lâm Thiên Hùng cùng mở miệng.
"Tôi nói anh này, không phải là khách quý” Nhân viên phục vụ lặp lại một câu.
Câu này vừa nói xong, biểu cảm trên mặt Lê Trọng Việt và Lâm Thiên Hùng đều thay đổi vô cùng đặc sắc.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng Lê Trọng Việt là khách quý, hiện giờ nhân viên phục vụ lại nói, Lê Trọng Việt không phải là khách quý sao?
Vậy khách quý, rốt cuộc là ai?
"Giám đốc Lưu, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì hay không, sao nhân viên phục vụ này không biết anh Lê?” Gương mặt Lâm Thiên Hùng đỏ lên, cảm thấy có chút không xuống đài được, vội vàng nhìn về phía giám đốc Lưu ở phía xa.
Giám đốc Lưu nghe đến đó thì không do dự nữa, đi thẳng về bên này.
"Anh Lê? Anh Lê nào cơ? Tôi không quen” Trên mặt giám đốc Lưu là nụ cười đầy thâm ý, thản nhiên trả lời.
"Vậy lúc trước anh từng tới chỗ chúng tôi kính rượu, còn nói là khách quý gì đó... Chẳng lẽ không phải là anh nói với Lê Trọng Việt, anh Lê của tôi sao?” Lâm Thiên Hùng ngây ngẩn cả người.
Từ Thanh Nga, Kim Tuyết Ngọc, Lâm Đan Phượng, cùng với rất nhiều người ở xung quanh, đều hơi kinh ngạc nhìn giám đốc Lưu.
Bởi vì lúc trước lúc giám đốc Lưu tới kính rượu, rất nhiều người cũng thấy được.
"Ngại quá, tôi đến chỗ các anh, là vì tôi nhìn thấy anh Cao, cho nên mới đi qua đó."
Anh ta vốn không muốn để lộ thân phận của Cao Phong, nhưng đám Lâm Thiên Hùng và Lê Trọng Việt càng ngày càng quá đáng, vậy mà nhất quyết không buông, muốn giảm một bàn rượu trắng.
Hơn nữa giám đốc Lưu cũng đã nhìn ra, Lâm Thiên Hùng và Lê Trọng Việt này rất khinh thường Cao Phong.
Nếu là như vậy, giám đốc Lưu không định che giấu nữa, cho nên nói thẳng ra thân phận thật của Cao Phong.
"Vậy lúc trước anh tới chỗ chúng tôi kính rượu làm gì, đùa giỡn người khác sao?” Lâm Thiên Hùng nắm chặt tay.
"Ha ha, tôi đến kính rượu anh Cao, không phải tới kính rượu mấy người, mấy người tự mình hiểu lầm còn trách ai?” Giám đốc Lưu cười nói.
Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này định xoay người rời đi.
"Anh Cao là ai?” Lê Trọng Việt vội hỏi.
"Anh Cao mong dừng bước!” Giám đốc Lưu không để ý tới anh ta, mà quay đầu nhìn về phía Cao Phong, cung kính gọi một câu.
Cao Phong dừng bước lại, đạo lý không đánh kẻ chạy lại, anh vẫn luôn biết.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của giám đốc Lưu.
Lúc thấy rõ gương mặt Cao Phong xong, đám Kim Tuyết Ngọc, Lê Trọng Việt lập tức ngu ngơ tại chỗ.
Anh Cao mà giám đốc Lưu nói, là Cao Phong sao?
Sao có chuyện như vậy được?
Nhưng trong đám bọn họ, chỉ có mình Cao Phong họ Cao!
Chuyện này... Chuyện này khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Cao Phong, chính là khách quý anh Cao mà giám đốc Lưu nhắc tới sao, chuyện này đúng là quá hoang đường.
Tóm lại, trong lúc này đám Kim Tuyết Ngọc không thể tiếp nhận.
“Anh Cao, tôi biết anh thích khiêm tốn, nhưng anh đến quán bar Long Phi, tôi thật sự không thể giả bộ như không thấy anh được, mong anh đừng trách phạt!” Giám đốc Lưu cung kính khom lưng với Cao Phong.
Lần này không có ai dám hoài nghi thân phận của Cao Phong nữa.
Cao Phong gật đầu, sau đó không muốn lãng phí thời gian, lập tức tiến lên nhìn nhân viên phục vụ kia.
"Bao nhiêu tiền, để tôi tính tiền."
Lâm Thiên Hùng muốn nói theo bản năng, con mẹ nó anh rất có tiền à?
Nhưng anh ta không thể nói ra, hiện giờ địa vị mà Cao Phong biểu hiện ra, thực sự không phải người anh ta có thể tùy ý khiêu khích.
"Anh Cao, nếu là anh tính tiền, như vậy có thể giảm giá rồi!" Nhân viên phục vụ đối mặt với Cao Phong, thái độ khác hoàn toàn với khi đối mặt với Lê Trọng Việt, quả thực giống như biến thành người khác.
Gương mặt Lê Trọng Việt lúc trắng lúc xanh, anh ta tính tiền không giảm một đồng, Cao Phong tính tiền thì có thể giảm giá sao?
Trái ngược hoàn toàn như vậy, cho dù là ai đều không thể tiếp nhận.
"Không cần, tôi quẹt thẻ." Cao Phong hơi nhíu mày.
Anh không thân chẳng quen với quán bar Long Phi, cũng không muốn nợ ân tình lớn như vậy.
"Anh Cao, anh đừng từ chối, nếu không có anh, bây giờ quán bar Long Phi của chúng tôi đã không làm ăn tốt như vậy, vốn là nên cảm ơn anh mới đúng.”
"Từ nay về sau ở quán bar Long Phi này, anh tới bất cứ lúc nào, đều có thể giảm giá.” Giám đốc Lưu cười hào phóng, cung kính nói với Cao Phong.
Mọi người đều khiếp sợ.
Cao Phong có quan hệ gì với quán bar Long Phi?
Vậy mà giám đốc Lưu nói, hiện giờ quán bar Long Phi làm ăn tốt như vậy, đều là nhờ có Cao Phong?
Càng quan trọng hơn là, sau này chỉ cần Cao Phong tới đây, có thể trực tiếp giảm giá?
Rốt cuộc Cao Phong là ai?
"Tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ra rồi! Anh ta là ngàn chén không say!”
Bỗng nhiên, trong khách hàng ở quán bar có một người thanh niên đứng dậy, vẻ mặt đầy hưng phấn kêu lên.
"Cái gì? Anh ta, anh ta là ngàn chén không say? Ngàn chén không say trong truyền thuyết đó sao?”
"Ồ! Tôi cũng nghĩ ra rồi, tôi đang bảo sao anh ta nhìn quen như thế, ngày đó chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, vừa rồi căn bản không chú ý."
"Không sai! Chính là anh ta, khí chất này trên người anh ta không nhầm được, bình tĩnh ung dung vẫn đạm phong khinh! Chính là ngàn chén không say không nhầm được rồi!”
Nghe người đầu tiên quát to, những người khác cũng lập tức kịp phản ứng, đều nhìn Cao Phong với vẻ mặt hưng phấn.
Ở bất cứ nơi nào, đều phải dựa vào thực lực, người mạnh sẽ đứng đầu.
Mà ở quán bar này, thì rất tôn sùng văn hóa về rượu, có thể uống rượu, thì chính là nhân vật lợi hại.
Hơn nữa ngày đó Cao Phong vô cùng khí phách uống hơn mười chai rượu trắng, cuối cùng dẫn theo Kim Tuyết Mai rời đi, đúng là đã khắc sâu vào trong lòng rất nhiều người!
Kim Tuyết Ngọc trợn tròn mắt, Lâm Thiên Hùng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt Lê Trọng Việt khiếp sợ, vẻ mặt đám Từ Thanh Nga thì mơ hồ.
Ngàn chén không say luôn lưu truyền ở trong quán bar Long Phi này, là Cao Phong sao?
Ngay vừa rồi, bọn họ còn nói trước mặt Cao Phong, người đàn ông này rất giỏi uống rượu, Cao Phong không uống rượu thì không khác gì phế vật.
Thậm chí Lâm Thiên Hùng còn tự tin khoe khoang trước mặt Cao Phong, khoe khoang truyền thuyết về ngàn chén không say.
Hiện giờ anh ta mới hiểu được, lúc ấy nhất định là Cao Phong nhìn anh ta giống như khỉ đang làm xiếc!
Mà Cao Phong nói hơn mười chai rượu là bình thường, đúng là lời nói thật, vốn dĩ không phải là giả vờ!
Bởi vì Cao Phong anh, chính là truyền thuyết ở quán bar Long Phi, người đàn ông khí phách ở trong truyền thuyết!
Nghĩ tới đây, biểu cảm trên mặt đám Lâm Thiên Hùng, đó chính là muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.
Hóa ra những chuyện lúc trước bọn họ làm, ở trong mắt Cao Phong chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Dùng một câu để khái quát chính là, nghịch đao trước mặt Quan Công, ngu không ai bằng!
"Ngàn chén không say! Ký tên cho tôi với!"
"Tôi muốn chụp ảnh với ngàn chén không say!”
Một lát sau, cả quán bar Long Phi sôi trào lên, vô số trai xinh gái đẹp xông tới, nhao nhao muốn chụp ảnh với Cao Phong.
Càng có nhiều cô nàng xinh đẹp ăn mặc thiếu vải, dáng người nóng bỏng ở trong quán bar, không ngừng chen lấn tới chỗ Cao Phong.
Lúc này Cao Phong bày ra mị lực, đám minh tinh đều kém xa.
Nhìn thấy vậy, Cao Phong có chút bất đắc dĩ, anh muốn tính tiền cũng không có khả năng rồi.
"Cảm ơn giám đốc Lưu, vậy tôi đi trước đây.”
Cao Phong nói xong, lập tức dẫn theo Kim Tuyết Ngọc chạy trối chết.