Chương 1609
“Cậu có tư cách gì, cậu dựa vào cái gì mà làm như vậy?” Cao Dương khẽ nghiến răng nghiến lợi mắng Cao Phong.
Bây giờ anh ta không nghĩ nổi, tại sao Cao Phong vẫn còn sống.
Anh ta chỉ muốn làm tất cả mọi cách để có thể tiêu trừ đi nguy cơ trước mắt.
“Dựa vào tôi là Cao Phong, dựa vào hàng vạn binh lính Phong Mai, là tay sai của Cao Phong tôi!”
“Tôi nói tôi muốn đứng ở trên đỉnh đầu các người, thì các người có thể làm gì được tôi!”
Lời nói vô cùng cương quyết khiến cho đám người toàn chiến trường đều run sợ.
Mãi cho đến lúc này bọn họ mới biết vốn kẻ thù hung hãn bên ngoài hóa ra lại là tay sai của Cao Phong!
Điều này sao có thể như thế được?
Anh lấy đâu ra nhiều người và vũ khí nóng lợi hại như vậy được?
Mai Quỳnh Như cũng kinh sợ không kém gì Cao Anh Hạo.
Trước đó cô ta còn luôn mồm nói Cao Kình Thiên chẳng làm nên trò trống gì, trước đây cô ta đã từng coi thường anh, bây giờ cũng coi thường anh!
Trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, Cao Kình Thiên xuất hiện một cách mạnh mẽ, còn dẫn theo một lực lượng đủ để hủy diệt tất cả mọi thứ.
Lúc này, thậm chí sự sống chết của cô ta đều nằm trong tay Cao Kình Thiên!
“Mẹ! Mày dám công kích nhà họ Cao!”
Cao Dương hét lên một tiếng, rút cây súng lục từ thắt lưng ra, động tác kéo khoá an toàn ra cực nhanh, nhắm ngay Cao Phong mà bắn.
“Bằng!”
Một tiếng súng vang lên, ngay sau đó là một tiếng hét truyền đến.
“A! Vèo! A!”
Chỉ thấy tay trái của Cao Dương, ôm chặt lấy cổ tay tay phải đang cầm súng.
Khẩu súng lục đã rơi xuống đất, cổ tay của anh ta chảy đầy máu, ngay cả khi anh ta bịt lại, máu vẫn chảy ra qua các kẽ tay.
“Hừ!” Long Tuấn Hạo cúi đầu thổi vào họng súng một cái, cười lạnh: “Chơi súng ở trước mặt ông mày, bà mẹ mày còn non lắm!”
Màn này của Long Tuấn Hạo ngay lập tức xua tan đi suy nghĩ của rất nhiều người.
Ban đầu, bọn họ cũng nghĩ về việc bắt đầu tấn công Cao Phong trước để chiếm được lợi thế, lấy súng bắn chết anh lúc anh không đề phòng.
Nhưng sau màn ra tay vừa rồi của Long Tuấn Hạo, bọn họ cẩn thận suy tính tốc độ của Long Tuấn Hạo, liền âm thầm gạt bỏ ý định này.
“Cao Kình Thiên, cậu thân là người nhà họ Cao, mà lại đem người đến đây tấn công vào lãnh địa nhà họ Cao, cậu không có mặt mũi để gặp tổ tiên!”
Cao Anh Hạo cũng nghiến răng, sắc mặt u ám tức giận hét lên.
“Ồ? Không phải là tôi đã bị các người đuổi ra khỏi nhà họ Cao rồi sao?” Cao Phong thản nhiên hỏi.
Cao Anh Hạo chưa kịp trả lời thì Cao Phong đã không nhịn được xua tay.
Anh vốn sẽ nói thêm vài lời với Cao Anh Hạo, nhưng Cao Tử Hàm đã xảy ra chuyện, anh căn bản không có tâm trạng đó.
Miễn đi phần tốn nước bọt vô nghĩa, trực tiếp tính sổ mới là điều hiện tại Cao Phong cần.
“Tuấn Hạo, truyền lệnh.” Cao Phong thản nhiên nói.
“Rõ!” Long Tuấn Hạo đáp một tiếng, lập tức lấy loa ra hô to: “Tất cả mọi người trong nhà họ Cao nghe đây, cậu chủ Kình Thiên đã nói, nộp vũ khí đầu hàng, sẽ tránh được cái chết!”
“Nếu không, giết chết không cần luận tội!”
Khi Long Tuấn Hạo hô lên những lời nói này, những người trong hạm đội cũng ngừng công kích, cực kỳ hợp tác.
Hàng ngàn binh lính nhà họ Cao cảm thấy chấn động mãnh liệt trong lòng, đều vô thức quay đầu nhìn Cao Phong.
Một lúc sau, có người âm thầm bỏ vũ khí xuống, sau đó đi qua một bên.
Nếu như muốn đấu với Cao Phong đến cùng, thì Cao Phong nhất định sẽ giết chết bọn họ.
Quan trọng hơn là, cho dù thế nào đi chăng nữa, Cao Phong cũng là con cháu đích tôn của nhà họ Cao, lúc này anh đến đánh dẹp nhà họ Cao, thế thì là xuất quân có tiếng!
Tiếp đó, càng ngày càng nhiều binh lính nhà họ Cao từ từ bỏ vũ khí xuống, đi về hai phía hai bên.
Sân bãi cùng chiến đấu vĩnh viễn kéo dài khoảng cách.
Năm phút đồng hồ trôi qua, có ít nhất hàng trăm binh lính nhà họ Cao đã hạ vũ khí, rời khỏi chiến trường.