RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1612

Cao Phong nghe xong, trong lòng càng thêm tức giận.

“Tôi, tôi không có, tôi không có…”

Cao Dương bị dọa sợ, vừa che lấy cánh tay bị chảy máu vừa không ngừng lùi lại phía sau.

Vẻ mặt Cao Phong không biểu cảm, căn bản là lười nghe Cao Dương giải thích, chậm rãi xoay người nhặt con dao kia lên.

Nếu không phải anh tới sớm một bước, chỉ sợ Cao Dương đã cầm con dao này lấy mạng hai mẹ con Cao Tử Hàm, giết hại tàn nhẫn.

“Cái tay nào của mày tát Tử Hàm?” Cao Phong cầm con dao chậm rãi đi về phía Cao Dương.

“Tôi không có, anh họ Kình Thiên…”

Lúc này Cao Dương không có nửa phần kiêu ngạo, vẻ mặt tràn ngập cầu khẩn.

“Huh!”

Cao Dương không nói một lời, xòe bàn tay ra kẹp chặt lấy cổ tay phải của Cao Dương.

“Mày tát cô ấy một cái, tao chặt một ngón tay của mày!”

Âm thanh tàn nhẫn của Cao Phong vang lên, con dao trong tay chợt lóe lên.

Lưỡi dao sắc lén lượn lờ bên trên ngón tay của Cao Dương.

“Vụt!”

Giơ tay chém xuống, một ngón tay rơi xuống.

Cao Dương bỗng nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt sợ hãi nhìn bàn tay phải của mình lúc này đã không còn ngón cái, chỉ còn sót lại bốn ngón tay.

Qua mấy giâu trì hoãn, Cao Dương mới cảm nhận được cỗ đau đớn kịch liệt kia.

Tay đứt ruột xót, loại đau đớn này không thể diễn tả bằng lời.

Cao Dương kêu gào thảm thiết, âm thanh như heo bị chọc tiết vậy, rất nhiều người nghe thấy mà hoảng sợ không thôi.

“Cao Dương! Cao Kình Thiên, mày thả con trai tao ra, thả con trai tao ra!”

Ba mẹ Cao Dương không nhìn nổi nữa, lúc này muốn xông về phía trước.

“Bùm bùm bùm bùm!”

Ba mẹ Cao Dương vừa mới bước được hai bước thì đã có hàng trăm viên đạn bắn ra, bắn nát mặt đất dưới chân bọn họ.

“Thả con trai tao ra! Cao Kình Thiên, mày điên rồi sao, nó là em họ mày!” Ba Cao Dương dừng chân, hét lên với Cao Phong.

“Chỉ bằng những chuyện nó đã làm với tôi, cho dù là em trai ruột tôi cũng giết.” Cao Phong cũng quay đầu lại từ tốn nói.

Ba Cao Dương nghiến răng tức giận quát: “Có bản lĩnh thì mày ra tao với tao đi!”

Nói xong những lời này, cha Cao Dương đột nhiên lao về phía Cao Phong.

“Nổ súng.” Cao Phong không chút do dự hạ lệnh.

“Đoàng đoàng đoàng đoàng!”

chỉ một thoáng, đùi của cha Cao Dương dính mấy vết đạn, ngã trên mặt đất kêu gào không ngừng.

Lần này, rốt cuộc cũng không có ai dám hoài nghi lời nói của Cao Phong, anh thật sự dám ra tay!

Cho dù là ai, chỉ cần dám đối nghịch với anh, hậu quả sẽ như ba của Cao Dương.

Lúc này Cao Phong, lục thân không nhận, lạnh lùng tàn nhẫn.

Khiến tất cả mọi người ở đây không nhịn được mà sợ hãi một trận.

“Lúc tôi làm việc, ai dám làm phiền, giết không luận tội.” Cao Phong trầm tĩnh nói.

“Dạ! Anh Phong yên tâm!” Long Tuấn Hạo đáp.

Lần này, quả thực không còn ai dám ngăn cản.

“Vụt!” Vẻ mặt Cao Phong lạnh lùng, lại lần nữa vung dao lên phát thứ hai.

Ngón trỏ tay phải của Cao Dương cũng bị cắt rơi xuống.

Lưỡi dao cực kỳ sắc bén, cộng thêm lực đạp của Cao Phong, lúc cắt ngón tay Cao Dương Giang Uyểnống như cắt mỡ bò, đụng một cái là rơi ra.

“Á! Đau, em sai rồi, em không dám nữa, đau!”

Cao Dương không ngưng cầu xin tha thứ, vẻ mặt tràn đầy cầu xin, làm gì còn nửa điểm phách lối như khi đánh Cao Tử Hàm?

Cao Dương như một cỗ máy giết người lạnh lùng, mặt không biểu tình, nhìn không chớp mắt, động tác trên tay không ngừng lặp lại.

Mỗi lần lặp lại là một ngón tay của Cao Dương rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi