Chương 1635
“Tôi đã nói rồi, hôm nay Cao Anh Hạo sẽ chết!”
“Còn có, trên đời này không ai có thể uy hiếp Cao Phong tôi.”
Cao Phong trầm giọng nói, thân thể chấn động, chuẩn bị tấn công Thân Thái Nguyên.
Cho dù đối thủ mạnh đến đâu, Cao Phong cũng sẽ không run sợ chút nào.
Đúng lúc này, bộ đàm bên eo Long Tuấn Hạo đột nhiên nghe thấy một giọng nói.
“Báo cáo anh Hiên, có người tới từ phía tây.”
Cao Phong trong nháy mắt dừng lại, nhìn Long Tuấn Hạo có chút nghi hoặc.
Long Tuấn Hạo cũng không dám lãng phí thời gian, nhanh chóng cầm bộ đàm hỏi: “Ai đang tới?”
“Tạm thời không thể xác định! Có không dưới mười tàu chở khách ở phía đối diện, họ đang hướng về phía hòn đảo trung tâm với tốc độ tối đa.”
Long Tuấn Hạo và Cao Phong nhìn nhau, anh ta ngầm hỏi ý kiến Cao Phong.
Cao Phong khẽ nhíu mày, liếc nhìn Thân Thái Nguyên, sau đó bước tới, đưa tay cầm bộ đàm.
“Thái độ bên kia bây giờ thế nào? Có làm ra hành động nào khác thường không?”
“Thưa anh Phong, chưa, vậy chúng ta tấn công hay không tấn công bây giờ?” Người bên kia bộ đàm hỏi lại.
Cao Phong nhất thời im lặng.
Vào thời điểm này, ai sẽ đến đảo trung tâm của nhà họ Cao?
Người đó cuối cùng là kẻ thù hay bạn bè?
Cao Phong lúc này cũng không rõ nên làm gì.
“Anh Phong, em nghĩ chúng ta không cần do dự, hạ lệnh tấn công!”
“Tất cả chúng ta đều ở đây, chắc chắn không phải người của chúng ta.”
Suy nghĩ của Long Tuấn Hạo rất đơn giản, họ có lợi thế rất lớn về vũ khí tầm nhiệt.
Hoàn toàn có thể tấn công trực diện mà không cần đợi phe đối diện tiếp cận và đánh chìm trực diện hạm đội đối diện.
Đây là cách an toàn nhất.
Nếu không, sau khi phe đối diện tiến lại gần, rất có thể một trận chiến khác sẽ nổ ra.
“Tình hình bốn đảo đông, tay, nam, bắc như thế nào rồi?” Cao Phong hơi nhíu mày hỏi.
Chẳng lẽ chiến sĩ nhà họ Cao trên bốn đảo lớn đã làm phản người của chính mình, cho nên bây giờ mới đến tiếp viện cho hòn đảo trung tâm?
“Anh Phong, tình hình ở bốn hòn đảo đều bình thường.”
“Những người này hẳn là đã vượt qua khu bảo vệ của bốn hòn đảo lớn và tránh tầm mắt của chúng ta.” Bên kia bộ đàm báo cáo lại.
Cao Phong sờ sờ chóp mũi, nghĩ thầm, rốt cuộc đó là ai, tại sao lại chọn đến vào lúc này?
Chẳng lẽ chuyện giữa anh và nhà họ Cao thật sự có bên thứ ba nhúng tay vào?
“Đừng tấn công, xem đối phương định làm gì.”
“Nếu bọn họ nổ phát súng đầu tiên, lập tức tập trung hỏa lực tiến đánh, một đợt ném bom, trực tiếp đánh chìm tàu chở khách của họ!” Cao Phong hạ lệnh.
“Rõ!” Bộ đàm trả lời, sau đó ngừng nói.
Cao Phong cầm lấy kính viễn vọng do Long Tuấn Hạo giao cho, nhìn về phía biển xa.
Nhưng Thân Thái Nguyên thực sự đã giữ lời hứa của mình, chỉ cần Cao Phong không làm gì Cao Anh Hạo, thì ông ta chỉ một mực đứng bên cạnh Cao Anh Hạo mà thôi.
Cao Phong lúc này không có thời gian lo chuyện khác, chỉ muốn biết người đang tiến đến rốt cuộc là bạn hay thù?
Cuối cùng, một đội tàu xuất hiện trong ống kính.
Hết tàu khách này đến tàu khác xuất hiện, tàu nào cũng chật ních người.
Nhưng vào lúc này, hạm đội đó, không hề chậm chạp, đang lao thẳng đến đảo trung tâm của nhà họ Cao.
Không nói một lời, Long Tuấn Hạo xoay người đối diện với những chiến sĩ liên minh Bình Huyên, thể hiện lại chiến thuật bằng ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc.
“Mọi người chuẩn bị!”
Hàng ngàn chiến sĩ đồng loạt quay sang thì thầm với những người bên cạnh, rồi lặng lẽ rút vũ khí từ trên eo ra, bắt đầu tản ra xung quanh.
Toàn bộ đảo trung tâm của nhà họ Cao phút chốc chìm trong bầu không khí cực kỳ căng thẳng, như thể một cuộc chiến sắp ập đến.